Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 6: Chương 6: Sẽ không để em đợi lâu đâu




Ngủ một người cả đời, ở trong thời đại xô bồ, coi trọng vật chất, đầy cám dỗ như hiện nay, đây đúng là một lời thề lãng mạn.

Trung thành và chung thủy không biết bắt đầu từ khi nào lại trở thành những phẩm chất trân quý và hi hữu, chứ không còn là đạo đức cần có trong một mối quan hệ thân mật nữa rồi.

Nhưng mà đối với Tống Thần Đông mà nói, chỗ khó khăn khi thực hiện “chỉ ngủ với một người” không phải là “một người” mà là “ngủ”. Fluoxetine (một loại thuốc) ảnh hưởng đến chức năng cương và bắn tinh của anh, từ lâu anh đã phát hiện nhu cầu tình dục của mình không còn mạnh mẽ, rất khó thông qua kích thích để khơi dậy khoái cảm. Khơi dậy tình dục và cao trào tình dục cách anh ngày càng xa vời. echkidieu2029.wordpress.com

Mới đầu, anh cho rằng đây là do bệnh trầm cảm, có một thời gian ngắn, anh không có hứng thú với bất kì chuyện gì, cũng không vì không có khoái cảm mà cảm thấy phiền phức.

Dù sao so với việc sống và chết, tất cả đều là chuyện nhỏ.

Sau đó anh kể với bác sĩ tình trạng này, bác sĩ nói với anh, rất nhiều người chữa trị bằng SSRI (thuốc chống trầm cảm) đều gặp tác dụng phụ này. Nhưng mà tác dụng phụ này sẽ dừng lại, một khi dừng thuốc, chức năng tình dục sẽ từ từ khôi phục bình thường.

“Cho nên tạm thời anh không cách nào… Sau này khi có thể trở lại bình thường…” Tống Thần Đông giải thích với Viên Hạ, rồi chân thành và nghiêm túc nhấn mạnh lại lần nữa, “Bình thường rồi thì có thể làm tình.”

Giây phút đó, Viên Hạ cảm thấy Tống Thần Đông rất bất an, giống như một đứa trẻ chưa nộp bài tập, rầu rĩ thừa nhận lỗi sai, còn mạnh miệng nói mình biết giải toàn bộ các đề. goctruyen reup là chó

Nhưng mà khi nói đến việc này, bọn họ thật ra đều rất ngây thơ, chỉ là cùng ngồi trên sô pha nhà Tống Thần Đông, cùng xem một bộ phim mà thôi.

Từ những ngày đầu, Viên Hạ nhờ bộ phim này mà biết được Tống Thần Đông. Bộ phim là câu chuyện về một đôi đồng tính trẻ, từ gặp gỡ đến chia tay. Bọn họ từng yêu, từng công khai tính hướng, đã từng mãi không quên, từng chia tay rồi quay lại, cuối cùng cũng chỉ để lại một kết cục tiếc nuối.

Khi Viên Hạ đề xuất xem bộ phim này, Tống Thần Đông hơi bất ngờ, tuy rằng bộ phim này đã từ rất lâu rồi. Nhưng anh vẫn không từ chối —— thật ra anh ít khi từ chối Viên Hạ cái gì.

“Anh xem ánh mắt anh thâm tình chưa kìa! Lúc đó có phải anh nhập vai rồi không?” Viên Hạ một tay ôm đầu gối rúc trên sô pha, một tay chỉ vào màn hình, trêu chọc Tống Thần Đông. sstruyen reup là chó

“Không có.” Tống Thần Đông khoác cánh tay lên lưng ghế, giống như đang ôm vai Viên Hạ, “Con của Hà Văn Lê lúc ấy đã một tuổi rồi, nhập vai gì chứ?”

“Ò…” Viên Hạ dẩu miệng.

Tống Thần Đông rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của cậu, lập tức hỏi: “Sao vậy?”

Viên Hạ nói: “Vậy nếu như anh ấy không có con, anh sẽ thật sự thích anh ấy sao.”

Tống Thần Đông cười, giọng trầm thấp phát ra từ yết hầu, kích thích màng nhĩ của Viên Hạ. Anh quay đầu nhìn Viên Hạ, nói: “Em đang cố tranh luận chuyện gì vậy?” truyenhay reup là chó

Viên Hạ mượn ánh sáng hắt ra từ màn hình, chăm chú nhìn Tống Thần Đông. Hai người nhìn nhau một lúc, Viên Hạ phát hiện ánh mắt Tống Thần Đông thâm tình y như trong phim, trái tim không kiềm chế được mà đập thình thịch.

Tình tiết từ từ triển khai, hai nam chính lần đầu lên giường làm tình.

Tống Thần Đông trong phim tràn đầy mị lực, thậm chí còn có những cảnh quay lộ ra trọn vẹn góc nghiêng toàn cảnh. Anh ngang ngược đè người kia xuống dưới thân, không để cho người ta kháng cự, tay chống trên giường, lưng và eo căng cứng, khi cơ mông dùng sức phô bày hình dáng lực lưỡng. Tiếng thở dốc vừa thô vừa khàn vang vọng trong căn phòng chiếu phim gia đình, Viên Hạ nhất thời nổi phản ứng, mất tự nhiên kéo kéo quần, nhúc nhích qua lại.

Tống Thần Đông lại cười, thẳng thắn vỗ vai cậu.

Viên Hạ ngượng chín cả mặt, còn mạnh miệng nói: “Cười gì mà cười, lúc đó anh không có phản ứng sao?”

“Chắc cũng có, anh không nhớ nữa.” Tống Thần Đông nói rất nhẹ nhàng.

Cũng may hình ảnh tình cảm mãnh liệt này chỉ có vài giây, cảnh quay lại tiếp đến những giây phút ngọt ngào của hai người.

Viên Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi cậu đang định xem phim trong tâm thế lòng không tạp niệm, Tống Thần Đông đột nhiên nói: “Nếu như em muốn, tạm thời anh không cách nào thỏa mãn em.”

“Muốn cái gì…” Viên Hạ mơ hồ buột miệng hỏi, dứt lời cậu mới phản ứng được Tống Thần Đông có ý gì, cậu vội vàng giải thích đứt quãng, “Em vẫn ổn, không muốn… à không phải, cũng muốn… Không, em cảm thấy chúng ta vẫn nên qua lại một thời gian trước đã, anh đã thích em chút nào chưa?”

Tống Thần Đông gặp đề thi khó, anh trả lời thật khéo: “Em cho người ta cảm giác yêu thích.”

Viên Hạ cảm thấy đây không phải là đáp án cậu muốn, nhưng cũng gần tới rồi. Bọn họ bây giờ chắc là đang trong giai đoạn người ta gọi là “dating”, theo như văn hóa hẹn hò phương tây, tiến triển tình cảm chắc sẽ theo quy luật như thế này: hẹn hò – lên giường – hẹn hò lên giường hẹn hò lên giường… lên giường – xác nhận quan hệ.

Nhưng cả hai đều là người Trung Quốc, từ nhỏ đều tiếp xúc với văn hóa phương đông, lại quen biết qua nền tảng ghép đôi, không biết nên tham khảo quy luật nào mới đúng.

Viên Hạ chột dạ, cậu cảm thấy Tống Thần Đông có hơi hơi thích mình rồi, chỉ là không biết cảm giác này là với cậu, hay là với cái người gọi là đối tượng “xứng đôi hoàn mỹ”.

“Em là 0 mà, đúng chứ? Khi điền tư liệu ở AI Love, anh đã viết là 1.” Tống Thần Đông nói.

“Ừm… phải.” Cậu ngại lớn tiếng trả lời, vừa chột dạ vừa thẹn thùng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em điền là 0.”

Tống Thần Đông gật đầu, vì tính công bằng nên nói cậu nghe về chướng ngại hiện tại của mình, trước tiên anh nói đến ảnh hưởng của thuốc, rồi bảo: “Cũng không phải là hoàn toàn không cứng được, chào cờ buổi sáng cũng có, nhưng sẽ nhanh chóng mềm xuống. Còn nếu tự an ủi thì không có cảm giác rõ ràng lắm.”

Viên Hạ thật sự không ngờ được Tống Thần Đông đột nhiên lại nói về vấn đề này, cậu ngẩn người, nhất thời cũng không biết nên đáp lời thế nào.

Tống Thần Đông nói rõ tình trạng của mình, lại nói sau khi dừng thuốc thì hẳn là có thể “phấn chấn oai phong” —— đương nhiên đây không phải là lời Tống Thần Đông nói, mà là Viên Hạ tự tổng kết.

Viên Hạ thầm nhủ, Tống Thần Đông chắc là rất để ý chuyện này, nếu không anh cũng chẳng đàng hoàng nói ra. Anh ấy rất thành thật, bằng lòng nói rõ chuyện này ngay từ lúc bắt đầu.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần trèo lên cao, hai người trong phim đang ôm hôn thân mật, Tống Thần Đông và Viên Hạ sóng vai ngồi, Tống Thần Đông đã đặt gọn hai tay lên đầu gối rồi.

“Vậy… em đợi anh khỏi hẳn nhé.” Viên Hạ cúi đầu nghịch ngón tay mình một lúc, rồi mới ngẩng đầu trả lời Tống Thần Đông.

“Nếu như em thật sự muốn, anh làm 0 cũng… cũng không phải không được.” Tống Thần Đông do dự một chút, nhấc cánh tay giữ eo Viên Hạ, “Cũng có thể… nhưng mà… tốt nhất thì thôi đừng, bỏ đi, anh cảm thấy anh không làm 0 được.”

Viên Hạ cũng không rõ “vị trí” của mình, nhưng cậu tưởng tượng cảnh mình đè Tống Thần Đông, đúng là không thích hợp cho lắm. Nhưng nghe thấy Tống Thần Đông nói như vậy, nội tâm cậu bị một trận rung động khỏa lấp, không liên quan gì đến tình dục. Cậu dở khóc dở cười nói: “Em cũng có muốn 419 với anh đâu, anh mau thích em đi, rồi chúng ta sẽ thử làm những chuyện này.”

Cánh tay Tống Thần Đông hơi dùng sức, giữ Viên Hạ càng chặt hơn, để cậu nửa dựa vào lòng mình. Anh cọ sườn mặt vào tai Viên Hạ, khẽ giọng nói: “Chắc sẽ không để em đợi lâu đâu.”

Viên Hạ rất muốn hỏi rốt cuộc Tống Thần Đông có ý gì, là không lâu sẽ thích cậu, hay không lâu là có thể thử chuyện đó, hay là cả hai đều có.

“Em đáng yêu thật đấy, anh có hơi không chống cự nổi rồi.” Tống Thần Đông nói.

Có lẽ là cơ ngực của Tống Thần Đông gối lên khá thoải mái, xem phim được một nửa, Viên Hạ liền mơ mơ màng màng thiếp đi.

“Viên Hạ?” Tống Thần Đông khẽ vỗ eo cậu, cậu nhíu mày hừ một tiếng, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, tay ôm lấy eo Tống Thần Đông, mặt dụi vào cổ anh.

Tống Thần Đông bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ, bộ phim này mình đóng chán vậy sao?

Điện thoại rung lên, Tống Thần Đông một tay ôm Viên Hạ, một tay cố hết sức vươn dài lấy điện thoại, vừa bắt máy liền đè thấp giọng: ‘Mẹ, dậy sớm vậy sao?”

“Hơn sáu giờ rồi, không còn sớm nữa.” Mẹ Tống ở đầu bên kia nói, “Ba con đã ra ngoài dẫn chó đi dạo rồi.”

Tống Thần Đông nhìn thời gian trên điện thoại, phía tây nước Mỹ bây giờ là chín giờ rưỡi tối, là Viên Hạ ngủ quá sớm.

“Ba mẹ đã có kết quả kiểm tra chưa? Gan nhiễm mỡ của ba có ổn hơn chút nào không?” Tống Thần Đông liếc Viên Hạ một cái, khẽ nói.

Mẹ Tống: “Thần Đông, âm thanh bên chỗ con nhỏ quá.”

Tống Thần Đông: “Vâng… Cổ họng con không khỏe lắm.”

Mẹ Tống đậm chất người Trung: “Sao lại thế? Vậy con phải uống nhiều nước vào! Ngâm ít trà thanh lọc cơ thể. Hôm nay sẽ đi lấy kết quả kiểm tra, chắc là không sao. Mẹ muốn nói với con, sắp đến sinh nhật con rồi, có về nước không?”

“Cũng được.” Tống Thần Đông vừa nói xong, lại nghĩ nghĩ, “Hay là ba mẹ đến Mỹ chơi không? Tiện thể gặp… lúc trước ba mẹ cứ ép con, bây giờ con đã tìm được một người…”

Mẹ Tống cười ngắt lời anh: “Tìm được bạn trai nhỏ?”

Tống Thần Đông “Dạ” một tiếng, khóe môi hơi cong lên, nói: “Bạn trai nhỏ, chắc cũng sắp thành rồi.”

Hôm sau, Viên Hạ bị mặt trời chiếu rọi mà tỉnh giấc, cậu dùng cánh tay che mắt, nhíu mày, lật người. Hôm qua sao lại quên kéo rèm chứ? Hầy, sơ suất rồi. Một người thông minh lanh lợi đáng yêu như vậy cũng thỉnh thoảng sơ suất, đúng là không ai hoàn mỹ.

Hả? Đây là đâu? Viên Hạ đột nhiên cảm thấy sai sai, mở to mắt, đờ đẫn nhìn quanh bốn phía.

Trên tủ đầu giường có một tờ giấy, bên trên viết: [Tối qua em xem phim rồi ngủ mất, bàn chải đánh răng và khăn mặt mới anh trong phòng vệ sinh cách vách. Anh đi chạy bộ rồi.]

Viên Hạ cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện mình vẫn còn mặc quần thể thao và áo hoodie ngày hôm qua, chỉ có vớ là không cánh mà bay. Vậy tức là chưa có xảy ra chuyện gì, thật không biết nên yên tâm hay là thất vọng.

Viên Hạ đánh răng rửa mặt xong, lê dép đi tới phòng bếp, giống như là đi tới sân nhà của mình. Bếp của Tống Thần Đông là kiểu mở rộng, sạch sẽ ngăn nắp, đầu bếp Viên cảm thấy rất hài lòng. Cậu gửi một tin nhắn cho Tống Thần Đông: [Đồ trong tủ lạnh có thể dùng tùy ý không? Em định làm bữa sáng.]

Tống Thần Đông trả lời trong giây lát: [Đương nhiên, rất mong chờ.]

Viên Hạ định vừa phát trực tiếp vừa làm bánh trứng rau cải, xay một trái bơ, tuy đơn giản nhưng mà đầy đủ dinh dưỡng.

Người hâm mộ vẫn còn nhắc chuyện cũ, còn có người trêu chọc Viên Hạ, hôm nay không làm bánh ngọt nữa à?

Viên Hạ cười giảo hoạt, nghĩ thầm, không cần biết là bánh ngọt hay bánh trứng, đều là làm cho nam thần hết đó.

“Là một chương trình ăn uống, sao gần đây tôi cứ toàn nấu ăn thế nhỉ?” Viên Hạ tán gẫu với mọi người, “Mọi người muốn xem nấu ăn hay là ăn hơn?”

Bình luận chạy vèo vèo:

[Muốn xem mặt anh trai bánh ngọt cơ!!!]

[+1]

[+10086]

[+∞]

Viên Hạ làm một khuôn mặt doge: “Mấy bạn chẳng thú vị gì cả, tại sao lại là anh trai bánh ngọt, lỡ là em gái bánh ngọt thì sao”

[Viên Viên không phải tiểu thụ sao?]

[Con trai đáng yêu như vậy mà lại thích con gái sao!]



Viên Hạ vừa cắt hành tây vừa cãi cọ với mọi người, không nghe thấy Tống Thần Đông đã quay về.

“Sao dậy sớm vậy?” Tống Thần Đông vừa tiến vào phòng bếp vừa nói, “Hôm qua ngủ ngon chứ?”

[Anh trai bánh ngọt?!]

[Ngủ ngon chứ? Chứ?]

Viên Hạ nhất thời đỏ mặt tía tai, cậu sợ Tống Thần Đông bị bại lộ, vội vàng ra thủ hiệu bảo anh đừng qua đây: “Em đang quay trực tiếp, anh đi tắm trước đi, lát nữa có thể ăn rồi.”

Tống Thần Đông nghiền ngẫm nhướng mi, quay người đi.

[Tắm trước hay là ăn cơm trước]

[Ăn cơm trước hay là ăn em trước?]

Viên Hạ: “… Mấy người đủ rồi nha!!!”

[Ây da, thẹn thùng rồi.]

[Chúc 99] (99 đồng âm với “lâu dài”, thường dùng để chúc các đôi vợ chồng son mãi mãi bên nhau)

[gnos vừa tặng Viên Viên Không Tròn 1314 kiss moa moa, mau đến xem!]

[Ôi mẹ ơi! Rich kid!]

[Đây là muốn bao dưỡng Viên Viên sao ha ha ha]

“!!” Viên Hạ nhìn thấy hàng chữ này liền hốt hoảng, cái này là bao nhiêu tiền chứ, “Bạn có ID tên gnos, có phải bạn trượt tay không vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.