Edit: Hắc Phượng Hoàng
Chu Nhị Nha cà lăm, “Tiểu ngư tỷ, tỷ…tỷ không cần giúp muội.”
“Không có chuyện gì, dễ nói chuyện mà.” Chuyện nhặt rau như vậy Đỗ Tiểu Ngư đã làm quen rồi, đùa nàng nói: “Lâu thế, sao ngươi không tới tìm ta, nếu
ta không đến, chẳng phải là hai ta cả đời không gặp mặt nhau được? Là
ngươi không muốn gặp ta hả?”
“Không, không có.” Chu Nhị Nha lắc
đầu như cái lúc lắc, nhỏ giọng nói: “Mẹ không cho muội đi ra, đại tỷ bị
thương ở chân, muội còn phải ở nhà trông đệ đệ.”
Oa thật đáng thương, Đỗ Tiểu Ngư thở dài, “Ngươi phải mau chóng trưởng thành mới được.”
“Tại sao?” Chu Nhị Nha không hiểu.
Trưởng thành tìm gia đình tốt sẽ không bị Hồng nương tử khống chế, chẳng qua
xem dạng này cũng khó, Hồng nương tử sẽ tìm cho nó một nhà chồng tốt
sao? Đỗ Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy có không có khả năng lắm, nhà bọn
họ quá mức trọng nam khinh nữ, gả con gái phỏng chừng cũng là loại nâng
đỡ con trai thôi, trong lòng nàng lại không dễ chịu.
Chu Nhị Nha xem như là người bạn nhỏ duy nhất trong thôn, thế nhưng lúc này có loại cảm giác vô lực.
“Tiểu ngư tỷ làm sao vậy?” Chu Nhị Nha hỏi.
“Không có chuyện gì.” Đỗ Tiểu Ngư cúi đầu ngắt cái rễ rau.
Hai người chuyện phiếm một trận, nàng lại hỏi , “Tỷ tỷ ngươi làm sao thế? Nghe nói không trị hết à?”
“Muội cũng không biết.” Chu Nhị Nha lắc đầu, “Đại phu vẫn ghim kim cho tỷ ấy, mẹ tức giận lắm.”
“Nhị nha”. Trong phòng lúc này truyền đến một tiếng gọi, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Mau tới đỡ ta”
Chu Nhị Nha vội bỏ công việc trong tay đi vào, chẳng mấy chốc đỡ Chu Đại
Nha đi ra, người sau nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư thì sững sờ, nặn ra nụ cười
nói: “Tiểu Ngư muội muội đến đấy à~ , Nhị Nha cũng thật là, không nói
cho ta một tiếng.” Lại giải thích, “Ta bị đau chân, không thì Nhị Nha
cũng không phải làm những chuyện này.”
Đỗ Tiểu Ngư cười cười không nói lời nào.
Hai người kia đi nhà vệ sinh, Chu Đại Nha sau khi trở lại nói: “Tiểu Ngư muội muội ngươi đến phòng ta một chuyến được không?”
“Chuyện gì?” Đỗ Tiểu Ngư rất kỳ quái.
“Ngươi đến là được.” Chu Đại Nha nói rồi không cần Nhị Nha đỡ, chân sau nhảy cà tưng đi vào.
Hồng nương tử thấy một trận chửi, “Lúc này lại không đau hả? Đại phu kia sờ
một cái ngươi gào thảm như thấy quỷ, nói chỗ nào cũng không đi được,
đụng liền đau, ta thấy ngươi rất tốt đấy, đồ nha đầu chết tiệt, có phải
lừa ta không hả?”
“Mẹ, không phải con muốn Nhị Nha làm việc, rất
đau đây này,” Chu Đại Nha kêu lên “Oái oái”, “Con đương yên đương lành
gạt mẹ làm gì? Có ngốc đâu?”
Hồng nương tử hừ một tiếng, “Mấy ngày nữa mà không tốt thì mặc kệ ngươi, cả ngày nuôi như Bồ tát, hai nha đầu các ngươi chính là đáng ghét, đều gả ra ngoài mới tốt”.
Đỗ Tiểu Ngư ở bên ngoài nghe được không nói gì.
Thấy Hồng nương tử mang theo tiểu nhi tử đi hậu viện chơi đùa, nàng hỏi Nhị
Nha phòng ngủ ở đâu rồi đi vào, chủ yếu rất là hiếu kỳ ý đồ của Chu Đại
Nha.
Gian phòng rất đơn giản, góc tường có hai thùng gỗ, đầu
giường đặt gần lò sưởi có một cái giường tủ, Chu Đại Nha ngồi ở trên
giường, sau lưng có cái gối màu hồng, là điểm sáng duy nhất trong
phòng.
Thấy nàng thật sự đến, Chu Đại Nha lộ ra vẻ cao hứng, ngoắc ngoắc tay, từ ngăn tủ lấy ra một ít đậu phộng.
“Không ăn đâu.” Đỗ Tiểu Ngư lúc này cự tuyệt, chỉ hỏi: “Ngươi gọi ta tới làm gì?”
Chu Đại Nha xấu hổ thu tay về, ngó ra ngoài cửa nói: “Không phải nhị ca
ngươi biết dùng châm sao, chân ta hiện tại trẹo bị thương, ngươi bảo ca
ngươi đến xem cho ta một chút được không?”
Đỗ Tiểu Ngư nghe được dở khóc dở cười, còn có đồn đại như vậy sao?
“Nhị ca ta không biết đâu.”
“Làm sao không biết, Khâu quả phụ kia chẳng phải được hắn ghim một cái có
thể chạy đấy thôi?.” Chu Đại Nha trong chăn lục lọi một hồi, móc ra vài
cái tiền đồng, lại xốc một tầng chăn bông dưới thân, lấy ra phong thư,
đều giao cho Đỗ Tiểu Ngư, “Ngươi đưa thư này cho ca ngươi, tiền này cầm
tiêu, tùy tiện mua cái gì cũng được, nếu là ngươi nhị ca đến đây, ta còn thứ tốt cho ngươi nữa.”
Lại tới hối lộ người, Đỗ Tiểu Ngư không
tiếp, “Nhị ca của ta không có ở nhà.” Thật là rất tò mò nàng trong thư
viết cái gì, còn có trên đùi này là cố ý lộng thương để nhị ca đến xem
hay là thế nào, cũng lộ ra mơ hồ.
“Hắn không phải mấy ngày trở về
nhà một lần sao.” Chu Đại Nha đưa tiền đồng trong tay hai lần, nhìn nàng nói: “Ngươi không đưa cũng được, trẻ con chung quanh đây còn rất nhiều, ta tùy tiện tìm ai đưa cũng thế thôi, nếu không thì sai Nhị Nha đi.”
“Vậy sao ngươi không sớm chút đưa tới? Nhị ca của ta mới đi được mấy ngày.” Đỗ Tiểu Ngư nói.
Chu Đại Nha không đáp, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm nàng rất lâu mới nói: “Rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
“Ngươi bảo người khác đưa đi.” Nàng xoay người rời đi.
Vừa tới cửa chợt nghe bên trong mấy tiếng vang rầm rầm, quay đầu lại, thấy
Chu Đại Nha rắc đậu phộng một chỗ, trong mắt tràn đầy không cam lòng
cùng phẫn uất.
Đây là chuyện gì vậy, Đỗ Tiểu Ngư sau khi đi ra hỏi Nhị Nha, “Tỷ ngươi bị trẹo chân như thế nào?”
Chu Nhị Nha nghiêng đầu nghĩ , “Một hôm mẹ và tỷ đi vào huyện, trở lại tỷ bị vậy.”
Vẫn không biết được đầu đuôi câu chuyện, chẳng qua không có liên quan tới
nàng, Đỗ Tiểu Ngư ở lại làm giúp Chu Nhị Nha, hơn một canh giờ mới về
nhà.
Tết âm lịch càng ngày càng gần, Đỗ Hiển ngày hôm đó mang theo Đỗ Tiểu Ngư đi Vạn gia đưa chút đặc sản, Đỗ Văn Uyên qua một thời gian
ngắn nữa sẽ được nghỉ ở thư viện, Đỗ Hoàng Hoa tết đến cũng được trở về, cuối cùng trong nhà lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Đỗ Tiểu Ngư phát
sầu không dùng hết bạc trong tay, lúc này lôi kéo Đỗ Văn Uyên nói
chuyện, “Không phải nói nghĩ cách giúp muội đi huyện Tề Đông sao, làm
sao lại không có động tĩnh gì thế?”
Nghe nàng oán giận, Đỗ Văn
Uyên cười cười, “Cũng vô ích thôi, Vạn lão gia bên kia chắc chắn không
sao, chẳng qua cha mẹ sẽ không đồng ý muội đi, một là xa, thứ hai sợ
muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, phiền phức Vạn lão gia, vì vậy tính có
cơ hội cũng vô dụng.”
“Bây giờ nói tuổi nhỏ, chờ lớn rồi lại nói
cô nương gia không thể xuất đầu lộ diện”. Đỗ Tiểu Ngư tức giận, “Trong
tay muội có chút bạc, vốn định chờ đi huyện Tề Đông chọn mua gì đó, hiện tại tốt rồi, hỏng trong tay thôi.”
“Gấp cái gì, dưa hấu và thỏ chưa đủ làm muội bận rộn sao? Sau này khẳng định có cơ hội.” Đỗ Văn Uyên an ủi nàng.
Đỗ Tiểu Ngư nghĩ một lát, tiếp nhận sự thật nói: “Vậy không thể làm gì
khác hơn là để cho người đại lao.” Thấy Chương Trác Dư đang đi tới, vội
nghênh đón, “Đang muốn tìm ngươi đây, có thể theo ta ra chợ một chuyến
không?”
“Muốn mua đồ à?” Chương Trác Dư hỏi.
“Coi như là vậy đi, mượn cái danh Biểu thiếu gia Vạn gia một chút.” Nàng lại đưa tay lôi Đỗ Văn Uyên, ba người đi ra cửa.
“Trong nhà thỏ con được tầm một tháng rồi, chẳng qua thời tiết lạnh không dễ
nuôi sống, ta nghĩ qua tháng hai đưa tới, ngươi nói một tiếng với Vạn cô nương.”
Nghe nàng giải thích chuyện con thỏ, Chương Trác Dư chỉ nói không sao.
Đến chợ, tìm tiểu thương bán thỏ vẫn ở chỗ cũ, hắn và Đỗ Tiểu Ngư từng có
hai lần buôn bán quan hệ tất nhiên là quen biết, hai người nói chuyện,
hỏi chuyện làm ăn, làm sao tiểu thương mặt mày ủ rũ, nói bây giờ một con thỏ đã giảm 120 văn, có lúc vẫn không bán được.
Quả nhiên dựa vào bán cho người khác làm đồ chơi không thể thực hiện được, con thỏ này
nếu nuôi dễ dàng sống đến mấy năm, sau đó một tổ sinh vài cái, chỗ này
giao thông lại không phát đạt, bão hòa là chuyện sớm hay muộn, nhìn tới
vẫn là ăn vào bụng thì tốt hơn kiếm tiền, dù sao người mỗi ngày đều phải ăn cơm.
Đỗ Tiểu Ngư nghĩ rồi nói: “Những thương đội kia ngoại trừ thỏ trắng, thỏ lam tiến cống ra, còn có thỏ khác nữa không?”
“Có lúc có.” Tiểu thương cười nói: “Tiểu nha đầu tham mới lại muốn mua thỏ
khác chơi hả? Chẳng qua những con kia đen sì sì không đẹp đâu, không
bằng thỏ rừng.”
Thỏ trắng từ xưa được coi là điềm lành, cho nên
buôn lậu mới chỉ bán thỏ trắng? Đỗ Tiểu Ngư nói: “Vậy ngươi có thể mang
cho ta vài con trở lại không?”
Tiểu thương nhíu mày, “Thỏ con không dễ nhìn đấy hơi đắt.”
“Đắt cỡ nào?”
Tiểu thương trước tiên không đáp, ánh mắt xoay tròn một vòng trên hai người
thiếu niên, mới nói: “Đắt đến một lượng bạc trở lên.”
“Đắt như thế á?” Nghe lời này Chương Trác Dư cũng kinh ngạc, “Một lượng bạc có thể
mua vài con thỏ hoang béo tốt hoặc loại thỏ trắng này, không chừng có
thể được tám, chín con”
Đỗ Tiểu Ngư hiển nhiên biết tiểu thương
nghĩ như thế nào, lúc trước nàng cùng nhị ca cứu thỏ của hắn, bởi vì ghi nợ ân tình cho nên bán tháo thỏ trắng cho nàng, nhưng trong lòng lại
không cam lòng. Bây giờ muốn hắn đi huyện Tề Đông mua dùm thỏ, làm sao
sẽ không gõ một khoản chứ? Nàng cười cười, vỗ Chương Trác Dư , “Ngươi là biểu công tử Vạn gia, cũng cảm thấy đắt sao?”
“Vạn gia?” Tiểu thương nói: “Vạn gia mở tiệm thuốc kia?”
“Đúng vậy.” Đỗ Tiểu Ngư trả lời thay, chỉ Đỗ Văn Uyên, ” Hắn và nhị ca của ta là tú tài đọc sách ở thư viện Cao Cảnh,” Lại đắc ý nói: “Đúng rồi, anh
hùng đả hổ ngươi biết hay không, hắn là sư phụ của nhị ca ta đấy.”
Tiểu thương không ngậm mồm vào được, “Vậy Lâm anh hùng là sư phụ của vị công tử này à?” Hắn chắp chắp tay, “Hôm đó ta có dịp được nhìn thấy Lâm anh
hùng, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm, khí độ bất phàm,” Nhưng cũng hơi
nghi hoặc một chút , “Chẳng qua công tử nhìn qua hào hoa phong nhã, cũng học võ sao? Vậy chẳng phải là văn võ song toàn ư?”
“Chẳng lẽ
ngươi không tin?” Đỗ Tiểu Ngư chỉ phương hướng Vọng Nguyệt lâu, “Lâm Đại Thúc đánh được con hổ đưa cho nhà chúng ta, Mao chưởng quỹ xế chiều hôm đó chạy tới thu mua, thịt hổ bán một trăm lượng, còn nói chỉ cần Lâm
Đại Thúc đi tửu lâu dùng cơm, một mực không lấy tiền, ngươi cứ việc đi
hỏi.”
Tiểu thương không còn nghi ngờ, lập tức thay đổi thái độ,
cười nói: “Nếu như tiểu cô nương ngươi muốn mua, ta đương nhiên đồng ý
mang tới giúp ngươi. Chẳng qua cho dù không cần một lượng bạc, thế nhưng vẫn đắt hơn thỏ trắng, dù sao tương đối ít nha.”
“Không cao hơn
500 văn một con mà nói, thì các loại phẩm chủng ta đều muốn mua một, hai con, đến lúc đó ngươi chào hỏi giúp ta, tận lực áp giá. Về phần chọn
lựa thỏ thế nào, phương pháp giống như thỏ trắng.” Đỗ Tiểu Ngư nói xong
móc ra bốn lượng bạc, “Trong này hai lượng là tiền đặt cọc, ngài nhận
lấy, còn có hai lượng xem như phí chân chạy, dù sao cũng là đường xa,
nói chung làm phiền ngài,” Ngừng một chút lại nói: “Đến lúc mua được có
thể đi Vạn gia tìm nhị ca của ta hoặc là Chương công tử.”
Nàng một trận bàn giao, tiểu thương gật đầu liên tục, thầm nghĩ tiểu cô nương
này thận trọng, cái gì cũng đã nghĩ kỹ, thêm vào vốn phải đi huyện Tề
Đông nhập hàng, tiện thể kiếm chút bạc, cớ sao không làm.
Cáo biệt tiểu thương, Chương Trác Dư nhìn Đỗ Tiểu Ngư cười, “Nhìn hành động vừa
rồi của ngươi, có mấy phần giống đại cữu ta đấy.”
“Vậy quá tốt, Đại cữu ngươi là mục tiêu phấn đấu của ta nha ~ ” Đỗ Tiểu Ngư trêu ghẹo.
Đỗ Văn Uyên sớm biết tác phong của nàng, cho nên không có gì đáng kinh ngạc, ba người vừa đi vừa cười trở lại Vạn gia.