Ngư Dược Nông Môn

Chương 83: Chương 83: Thăm Bệnh




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Vừa qua thượng tuần tháng mười, mấy con thỏ cái bắt đầu sinh thỏ con, Đỗ Tiểu Ngư sợ chúng bị lạnh, sớm di chuyển lồng sắt vào trong nhà, chẳng qua mùi vị này thực sự hun người, nàng chờ Đỗ Hiển mấy ngày nay rảnh rỗi làm một cái lều ở hậu viện.

Nếu nuôi tiếp chắc chắn số lượng sẽ nhiều lên, cần phải có địa phương chuyên môn, hơn nữa phải vừa thông gió vừa ấm áp.

Đỗ Tiểu Ngư thò đầu nhìn ngoài cửa sổ, kỳ thực phòng của bọn họ cũng có thể sửa một chút, mở rộng trước sau hạ viện, nếu không mấy người khách đến sẽ phải chen trong một căn phòng ngủ, thật là phiền phức.

Nàng đút cho thỏ mẹ một ít lá rau, hiện tại bốn con đều sinh, tổng cộng có 27 con thỏ con, thêm vào một con nữa chắc phải có ba mươi mấy con, để chung chắc chắn sẽ rất đồ sộ.

Thỏ con thịt đầy đặn hồng hồng nhét chung một chỗ cực kỳ đáng yêu, tiếc thay trưởng thành vận mệnh sẽ rất bi thảm.

Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu đi ra khỏi phòng, nàng tận lực không sản sinh cảm tình với mấy con thỏ này, dù sao kiếp trước đã từng nuôi một con, rất cưng chiều, nào có đạo lý giết rồi ăn? Nhưng hiện tại góc độ không giống với lúc trước, cách làm đương nhiên cũng bất đồng.

“Tiểu Ngư, tới đây tới đây, vừa vặn.” Đỗ Hiển ngoắc tay với nàng, ông hiển nhiên là từ trong ruộng vừa trở về, cầm trong tay thứ đồ, dáng vẻ phát sầu.

Đỗ Tiểu Ngư nhìn , “Là thư ạ?”

“Đúng vậy, chữ viết quá lộn xộn, ta nhìn đau đầu.” Đỗ Hiển đưa thư cho nàng, “Lão đại Thường gia cuối cùng cũng từ thôn Nam Động trở lại, đây là đại cữu con bảo hắn mang tới, con đi đọc cho mẹ con.”

Đối với huynh muội Triệu thị nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì, nhưng đối với thư thì rất tò mò, nhanh chóng cầm qua liếc mắt nhìn, nhưng lập tức muốn vứt rất xa.

Đây là chữ gì?

Công nhận nó là con giun cũng không sai, còn câu nói không thông, Đỗ Tiểu Ngư chạy vào trong gọi: “Mẹ ơi, có thư của đại cữu cữu”

Triệu thị nghe tiếng chạy đến, mặt kinh hỉ , “Trên đó viết cái gì?”

“Không biết được, mẹ xem thử đi, chữ này là đại cữu viết sao?” Đỗ Tiểu Ngư nhìn muốn hộc máu, làm sao lại không mời một người đến viết giùm chứ?

Triệu thị nhận lấy vui rạo rực nói: “Đại cữu con làm tổ phụ nha ~ mời chúng ta đi qua chơi đấy.”

Đỗ Tiểu Ngư trợn to mắt, “Mẹ xem hiểu ạ?”

Triệu Thị cười nói: “Đại cữu con từ nhỏ viết chữ cứ như vậy, vì chuyện này không biết bị ngoại tổ mẫu của con chửi mấy lần, sau này hết hi vọng. Con nhìn thử đi, những năm này vẫn như vậy, may là ta để mắt đến.” Bà đọc qua một chút tin tức, “Còn làm nhà mới, nói hiện tại gian nhà lớn, nhiều gian phòng ở.”

Đỗ Hiển cũng nghe thấy, cười nói: “Cuộc sống càng ngày càng tốt.”

“Đúng vậy, chúng ta đều sống rất tốt, trước đây ta sợ liên lụy đại ca và tiểu muội, không lui tới nhiều với bọn họ,” Triệu thị cảm khái, “Hiện tại được rồi, đại ca cũng biết Văn Uyên thi đậu tú tài,” Bà ngừng một chút , “Làm ta thực sự muốn trở về nhìn thử.”

“Vậy tranh thủ về một chuyến đi, đây là quê hương của bà, cũng đã mấy năm chưa về.” Đỗ Hiển nói: “Đến lúc đó ta đưa bà, bà muốn ở thêm một đoạn thời gian cũng được, gặp lại tiểu muội chắc chắn bà cũng vui mừng.” Đi tới đó phải ba bốn ngày, cách nhiều thôn, Đỗ Hiển không yên tâm nương tử nhà mình đi một mình.

“Mấy đứa trẻ của tiểu muội chắc còn nhỏ.” Triệu Thị cười gật đầu , “Vậy được, chờ ăn tết xong lại nói.”

Cuối cùng bọn họ cũng có thân thích, tâm tình Đỗ Tiểu Ngư cũng tốt lắm, bởi vì chỗ tổ mẫu không thể có quá nhiều lui tới, nhất thời lại muốn cùng Triệu thị đi tới nhà đại cữu, còn có nhà tiểu di, nhân khẩu nhiều, chắc chắn náo nhiệt.

Sau khi ra ngoài nàng lại đi xem vườn hoa, nhân dịp mùa đông vạn hoa khô héo, hoa cúc đào từ trong núi cũng đã sớm héo tàn, nàng vốn định trồng một ít hoa mai vàng, chẳng qua là toàn cây cao lớn, nàng không đối phó nổi, chỉ có chờ xuân về hoa nở lại đi lên núi lấy một ít cành về trồng thử xem.

Trong phòng bếp lúc này vang lên thanh âm nướng bánh, còn có mùi thịt kèm theo.

“Cha nó, ông cầm hộp đựng thức ăn tới đây, lát nữa đưa cho Chung lão đệ.” Triệu thị đang nói chuyện.

Kỳ quái, đang êm đẹp sao phải đưa cơm cho Chung Đại Toàn, Đỗ Tiểu Ngư chạy vào phòng tò mò hỏi, “Cha muốn đi tới nhà Chung đại thúc ạ?”

“Đúng vậy, Tần muội tử nói với ta Chung đại thúc bị đau lưng, gần đây không có cách nào tới giúp chúng ta, ta nghĩ hắn từng nói nương tử nhà hắn mang con về nhà mẹ đẻ, vậy chẳng phải ngay cả một người nấu cơm cũng không có, giữa mùa đông này hắn một bệnh nhân đáng thương biết bao.” Triệu thị lật bánh nhân thịt, phía dưới váng dầu xì xì xì ứa ra.

Chung Đại Toàn là cố nông xứng chức, làm việc không lười biếng, Đỗ Tiểu Ngư cũng thật lòng thích hắn, vội nói: “Con đi cùng cha”

“Thật hiểu chuyện, con nên đi.” Triệu thị giận dữ nói: “Dưa hấu của con không biết để hắn phải tưới bao nhiêu nước phân, bảo cha xách hai chuỗi thịt khô, hắn nấu cháo loãng ăn cũng được.”

“Mẹ làm thịt khô bảo đảm so được với linh dược đấy, Toàn thúc ăn xong có thể xuống giường.” Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì.

Triệu thị lườm một cái, “Con nịnh nọt ta không phải là muốn thêm chút thịt sao, thật là đứa ăn không chán.”

“Đương nhiên rồi, mẹ làm sao con ăn chán được.”

“Nha đầu miệng quét mật đường,” Đỗ Hiển ở ngoài cửa cười, vừa cầm cầm hộp cơm bỏ bánh nhân thịt bánh bột ngô vào, đầy đủ một đĩa lớn.

“Con đi lấy thịt khô.” Đỗ Tiểu Ngư chạy ngoài cửa, lấy cái ghế ra kê đứng lên, mới tới xâu thịt khô treo dưới mái hiên, trong lòng không khỏi vui vẻ, cao lớn lên rất nhiều rồi.

Cha và con gái thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Chung Đại Toàn đang nằm ở trên giường, đại phu đang châm cứu cho hắn, trông thấy cha và con Đỗ Hiển vào cửa định ngồi dậy.

“Đừng động, đại phu châm lệch lại trách chúng ta.” Đỗ Hiển vội ngăn cản, lại đặt hộp đồ ăn trên bàn nói: “Là mẹ Tiểu Ngư làm bánh bột ngô, ngươi bình thường cũng thích ăn, đây là thịt khô nhà mình làm.”

“Thật ngại quá.” Chung Đại Toàn từ chối nói.

“Sao lại không tiện, ngươi lúc này vất vả, những việc nặng việc nhọc kia đều một tay ngươi bao hết, chúng ta lại băn khoăn. Ngươi lại rất tận tâm tận lực với ruộng dưa của Tiểu Ngư, trong thôn này sợ không tìm được người tốt như ngươi.”

Chung Đại Toàn bị khen ngợi đến mức mặt đỏ lên, “Đây là phải làm, các ngươi cũng đưa tiền.”

Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Toàn thúc đừng khiêm nhường, cố nông nào mà không cần tiền, nhưng trong cố nông thúc là người làm việc thật tâm nhất.” Lại thấy đại phu đã châm xong, liền cầm bánh nướng qua, lại đi vàonhà bếp tìm nước nóng, “Bánh bột ngô để lâu sẽ lạnh, Toàn thúc mau nhân dịp ăn nóng đi ạ.”

Bên kia Đỗ Hiển hỏi thăm đại phu bệnh tình, không phải nghiêm trọng, nghỉ ngơi bốn năm ngày thì có thể khôi phục.

Đỗ Hiển cảm ơn đại phu, thấy ông cũng nhìn chằm chằm bánh nướng, liền cười nói: “Đại phu chắc cũng đói bụng rồi, Tiểu Ngư, mau cầm cho đại phu cũng nếm thử.”

Đại phu ăn khen ngoan, mấy người tán dóc vài câu, rồi từng người cáo từ, Đỗ Hiển lúc gần đi tính toán rõ ràng tiền công cho Chung Đại Toàn, còn đưa thêm mấy chục văn.

Đỗ Tiểu Ngư sau khi rời khỏi đây nhẹ giọng hỏi, “Tiền trong người đủ dùng không ạ?” Mua mấy mẫu đất hẳn là không còn bao nhiêu tiết kiệm dành được, mẹ nàng lại không chịu lấy bạc của Lâm Tung.

“Đủ,” Đỗ Hiển cười híp mắt nói, “Chờ sang năm chỗ Văn Uyên lại có bốn lượng bạc, thư viện phát cho, lần trước trở lại nói với ta, chỗ Hoàng Hoa cũng có chút tiền.” Ông càng ngày càng cao hứng, “Hai đứa bé này kiếm được gộp lại nhiều ngang với chúng ta trồng trọt, còn không khổ cực, quả nhiên học hành mới tốt.”

Đỗ Tiểu Ngư cũng cười, đây là đương nhiên, làm ruộng luôn khổ nhất lại nghèo, trừ phi là đại địa chủ, cho nên mới có chuyện tri thức thay đổi vận mệnh.

Đi được một đoạn, đại phu chỉ về phía tây, “Ta còn phải đi một gia đình nữa, đi trước.”

“Ơ, kia chẳng phải là cùng phương hướng với nhà chúng ta?” Đỗ Tiểu Ngư bát quái nói: “Đại phu ngài muốn đi nhà nào ạ?.”

“Chu gia.” Đại phu nói.

Nơi đó của bọn họ dường như họ Chu chỉ có nhà Chu Nhị Nha, Đỗ Tiểu Ngư lập tức lại hỏi , “Có phải nhà Hồng nương tử không ạ? Nhà bọn họ ai ngã bệnh?”

Thấy nàng quen biết, đại phu thở dài, rất buồn phiền, “Là đại nữ nhi nhà bọn họ, không biết sao lại thế này, bị vặn mắt cá chân, khỏi rồi lại bị, khỏi rồi bị, ta không muốn trị đâu, nhưng Hồng nương tử ngang ngược lắm , ba ngày hai bữa đến ầm ỹ, nói là ta trị hỏng, cháu nói xem chuyện này, năm nay thật là xui, hai nhà các ngươi có quen biết vậy khuyên nhủ một chút đi.” Nói rồi khoát tay đi phía trước.

Thì ra Chu Đại Nha bị thương, Đỗ Tiểu Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách những ngày này không thấy tới quấy rối, chẳng qua không có Chu Đại Nha, thì có Bạch Liên Hoa, cách mấy ngày lại tới tìm nàng luyện chữ.

Luyện cái đầu ấy, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ đến liền tức lên, nhưng lại tìm không được sai sót của Bạch Liên Hoa, nàng lần nào cũng chuyên tâm luyện chữ, cho dù đụng tới Đỗ Văn Uyên cũng không có hành vi khác thường, Triệu thị càng ngày càng đón tiếp nàng ta.

“Cha, người cảm thấy Liên Hoa tỷ thế nào ạ?” Nàng bỗng nhiên nghĩ muốn thăm dò Đỗ Hiển.

Đỗ Hiển bị nàng làm không hiểu ra sao, “Bạch gia cô nương kia à?”

“Đúng vậy, cha cảm thấy có được không?”

“Được, không có gì không được, nhìn thông minh, lại có lễ phép với mọi người.”

Đỗ Tiểu Ngư không nói, xem ra Đỗ Hiển cũng hài lòng về nàng ta.

Hai người về đến nhà, nàng tìm chút đồ ăn thả vào trong túi chạy đi xin phép Triệu thị, “Mẹ à, con muốn đi thăm Nhị Nha, đã lâu không nhìn thấy nó, đại tỷ nó hiện tại bị đau chân, Nhị Nha chắc chắn rất thảm.” Trong lòng nàng có chút lo sợ, sợ không đáp ứng.

Ai ngờ Triệu thị liếc nhìn nàng đồng ý, chỉ bảo không nên ở quá lâu.

Đỗ Tiểu Ngư vang dội trả lời một tiếng chạy ra ngoài cửa.

Chính như dự liệu, quả nhiên Chu Nhị Nha bị nhấn chìm trong vô số thủ công nghiệp, trong sân bày một bồn lớn quần áo dơ, vài bó củi phải bổ, còn có rau dưa đang đợi, nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư, nàng ngạc nhiên nói: “Tiểu, Tiểu Ngư tỷ.”

“Ai tới?” Hồng nương tử trong phòng nói.

Đỗ Tiểu Ngư vội vàng tiến lên cung kính gọi bà ta một tiếng đại thẩm, đắc tội Hồng nương tử sau này chắc không được gặp Chu Nhị Nha, cho nên thái độ của nàng luôn rất tốt.

“A, là Tiểu Ngư à.” Hồng nương tử không mặn không nhạt, “Đến thăm mấy Nha nhà ta hả?”

“Đúng vậy ạ.” Đỗ Tiểu Ngư không tiện để Chu Nhị Nha không làm việc, tự mình kéo cái ghế lại ngồi nhặt rau xanh, vừa nói: “Nhị nha, ta cùng làm giúp ngươi.”

Hồng nương tử vốn còn tưởng rằng nàng muốn lôi kéo nữ nhi nhà mình ra ngoài chơi, nhưng thấy nàng biết điều như vậy cũng không ngăn cản các nàng nói chuyện, chính mình vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.