Ngũ Hành Thiên

Chương 357: Chương 357: Có muốn hay không?




Coong!

Âm thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lảnh lót, thanh thoát, làm ai cũng nghiêng tai lắng nghe. Nhưng ngay sau đó, tiếng kiếm ngân cao vút bén nhọn, như đâm vào màng nhĩ, xuyên thẳng vào trong tim.

Ngải Huy dựng tóc gáy, lông tơ dựng đứng, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, như có một thanh kiếm áp tới sau gáy, bàn tay hắn theo bản năng nắm lấy ngân chiết mai ở bên hông.

Trong lòng hắn ngơ ngẩn.

Đây là. . .

Một tia sáng từ trong giếng cổ hậu viện Diệp phủ bay ra, không chói mắt, nhưng cả bầu trời như tối hẳn đi, bầu trời với ánh nắng sáng rỡ bỗng mất như mất hết màu sắc, chỉ còn xám trắng ảm đạm, làm ánh kiếm trở nên vô cùng rõ ràng.

Lăng Thắng nhận ra tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy. Nhưng tia kiếm quang kia đi cực nhanh, trong nháy mắt đã tới người Lăng Thắng. Lăng Thắng kêu lên thảm thiết, cánh tay trái bị chặt đứt ngay đầu vai, bay ra ngoài.

“Hai nhà Diệp - Lăng, đời đời nợ máu, không chết không thôi!”

Bóng Lăng Thắng chỉ còn là một điểm đen nhỏ, nhưng giọng nói oán độc vẫn vẳng tới rõ mồn một.

Ngải Huy sững ra một hồi lâu mới hồi thần, miệng há ra mà không nói được lời nào. Khí tức của tia kiếm quang vừa rồi làm cả người hắn bị đông cứng. Lăng Thắng thân là gia chủ Lăng phủ, ít nhất cũng là Đại sư. Một Đại sư mà không đỡ nổi một chiêu kiếm đó, chấp nhận cụt tay bỏ chạy cầu sinh, thì mình chắc chắn không thể nào có khả năng sống sót.

Ngải Huy đem hết những chiêu kiếm mình từng nhìn thấy ra so, nhận ra không chiêu nào sánh nổi với nó. Ngay cả chiêu Minh Chủ chém chết Xích Tôn, theo Ngải Huy đã là long trời lở đất, là đỉnh cao của kiếm tu đương đại.

Nhưng vẫn còn thua kém chiêu kiếm này rất xa.

Một chiêu kiếm, như quân lâm thiên hạ, vạn vật thần phục.

Ngải Huy đảo mắt nhìn quanh. Những người khác còn tệ hơn hắn, mặt mũi vẫn còn hốt hoảng, rõ là vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.

Diệp Lâm nghiêm nghị: “Tiểu Bảo, đi theo ta.”

Tiểu Bảo dạ một tiếng, vội chạy theo mẫu thân.

Diệp Lâm dẫn tiểu Bảo đi ra cửa, tới sân, xoay mặt về phía hậu viện, kính cẩn khom người quỳ xuống bái một cái. Tiểu Bảo như hiểu mà không hiểu, nhưng nhìn thấy mẫu thân quỳ xuống, cũng quỳ theo.

“Uy vọng của tổ tiên, để lại cho con cháu. Nữ nhân Diệp thị Diệp Lâm, phu vong mất sớm, nay cường địch tới cửa, không cam lòng chịu nhục, mới triệu hoán thần phạt của tổ tiên, quấy nhiễu Thánh Hồn ngủ yên, trong lòng vô cùng đau đớn. Tổ tiên ở trên, xin phù họ cho mẹ con ta bình an, Lâm nhi xin dập đầu kính bái.”

Diệp Lâm cung kính dập đầu ba cái, Tiểu Bảo cũng đàng hoàng làm theo.

Ngải Huy giật mình, chẳng lẽ. . . đường kiếm quang kia, là ánh kiếm do Diệp Huệ Đường để lại?

Chẳng trách ánh kiếm cường hãn, ngay cả Đại sư cũng không đỡ nổi.

Thực không thể nào tin nổi!

Thời Diệp Huệ Đường đã cách đây cả ngàn năm rồi.

Một chiêu kiếm được niêm phong suốt ngàn năm? Diệp Huệ Đường, mạnh tới mức nào kia chứ? Trong tất cả ghi chép Ngải Huy từng đọc, phàm những đoạn có ghi chép về ‘vị kiếm tu cuối cùng’ đều ghi rằng khi ấy người đã già, thực lực chẳng còn, nhưng người không hề tiếc thiêu đốt bản thân, để dốc hết sức cho một ánh sáng rực rỡ cuối cùng.

Nhưng tới bây giờ Ngải Huy mới biết, mọi ghi chép đó, có lẽ đều không chính xác. Thực lực của Diệp Huệ Đường, rất là ghê gớm! Ồ không, hình như mình hiểu sai rồi.

Người ta ghi rằng “một chiêu kiếm giết chết thủ lĩnh của địch”, không lẽ chính là ánh kiếm vừa rồi?

Ồ, nếu thế thì, thực là đáng sợ!

Diệp phu nhân đứng dậy, đỡ Tiểu Bảo đứng lên, phủi đất ở đầu gối cho nó. Bà lão theo hầu lo lắng: “Phu nhân, Lăng phủ e rằng sẽ không chịu giảng hoà.”

“Ê?” Diệp phu nhân cười khẩy: “Ngươi không nghe hắn mới vừa nói, hai nhà Diệp - Lăng, đời đời nợ máu, không chết không thôi hay sao? Chỉ là một cái Lăng phủ, không cần phải lo lắng.”

Bà lão theo hầu định nói lại thôi, bà biết chủ nhân mình tính tình quyết đoán, trong lòng chắc chắn đã có quyết định, nên không nói gì nữa.

Phó Tư Tư mặt tái nhợt. Nàng biết lần này mình đã mang tội lớn với Lăng phủ. Diệp phủ gốc gác thâm hậu, sau lưng còn có Đại trưởng lão. Sở Triều Dương chỉ cần ở tại Diệp phủ, Lăng phủ sẽ không thể làm gì. Nhưng Lăng phủ sẽ trút cơn thịnh nộ vào Phó gia.

Phó gia lúc thịnh vượng nhất, vẫn cùng kém xa Lăng phủ, huống chi bây giờ Phó gia đang đi xuống dốc.

Nàng quỳ xuống, run lẩy bẩy, run rẩy cầu xin Diệp phu nhân: “Phu nhân, xin người cứu Phó gia!”

Diệp phu nhân trầm ngâm.

Ngải Huy nhìn ra, Phó Tư Tư là sợ thật, cả người co rúm, run rẩy. Ngải Huy rầu rĩ, Phó Tư Tư khôn khéo mưu mẹo, xưa nay luôn có vẻ nắm mọi thứ trong tầm tay, đã bao giờ sợ hãi tới mức này? Đấu đá của đám thế gia, thực là nguy hiểm.

Rầu rĩ thì rầu rĩ, Ngải Huy không hề có ý nói giúp Phó Tư Tư. Hắn còn đang bận suy nghĩ làm sao thoát được vũng nước xoáy này, hắn không muốn bị cuốn vào chuyện đấu đá của các thế gia. Cái đám thế gia này, ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, nhưng kẻ nào cũng lòng dạ ác độc. Vì lợi ích của gia tộc, có thể cưới một kẻ mình không hề quen biết, thậm chí không ưa.

Đột nhiên, Ngải Huy nghĩ tới Sư Tuyết Mạn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy những điều này trên người Sư Tuyết Mạn.

Ôi, Thiết Nữu mấy năm nay làm sao sống nhỉ? A, hình như là vì có một phụ thân tốt, Ngải Huy cảm thấy lý do này rất là có lý.

Phó Tư Tư cầu xin: “Phu nhân, cầu xin người cứu Phó gia! Từ trên xuống dưới nhà họ Phó, từ nay về sau, đều xin nghe theo lời phu nhân, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ!”

Diệp phu nhân cười, đỡ Phó Tư Tư đứng dậy, hòa ái nói: đọc truyện sớm nhất tại bachngocsach.com, đăng chương hàn ngày vào lúc 20h “Ngươi không cần phải sốt ruột, ngươi là Diệp di nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, Diệp di làm sao mặc kệ ngươi? Diệp di chỉ là đang suy nghĩ, bây giờ phải làm sao thôi?”

Phó Tư Tư thở phào, đầy cảm kích: “Cảm tạ Diệp di!”

Ngải Huy nhìn ra được, đâu phải Diệp phu nhân đang suy nghĩ, rõ ràng là đang đợi Phó Tư Tư tỏ thái độ. Xem ra Diệp phu nhân muốn thu phục Phó gia a, Phó Tư Tư là người thông minh, đã hiểu được ý của Diệp phu nhân. Phó gia bây giờ nếu không bám đùi Diệp phủ, thì làm gì còn lựa chọn nào khác, ai còn dám làm kẻ địch với Lăng phủ mà đi che chở Phó gia?

Được rồi, mặc kệ Diệp phủ hay Phó gia, đều không liên quan tới mình.

Diệp phu nhân lại nói: “Đã lâu không tới nhà ngươi chơi, Diệp di và Tiểu Bảo tới nhà ngươi chơi mấy ngày, ngươi thấy có được không?”

Phó Tư Tư cung kính: “Cảm tạ Diệp di quan tâm! Từ trên xuống dưới nhà họ Phó, xin quét giường đón người!”

Diệp phu nhân quay sang nói với Ngải Huy: “Sở phu tử, ngươi cũng đi cùng.”

Ngải Huy sửng sốt: “Ta?”

Diệp phu nhân cười với Phó Tư Tư: “Ngươi xem, hắn vui tới phát rồ rồi. Ta thấy chuyện của các ngươi, đến phủ nhà ngươi bàn tiếp.”

Phó Tư Tư cúi đầu, vờ như e thẹn: “Mọi việc xin nhờ phu nhân làm chủ.”

Ngải Huy giật mình, nữ nhân này thực là đáng sợ. Bây giờ phải làm sao đây? Nếu tới Phó gia, chẳng phải là dê vào miệng cọp? Cuộc đời trong sạch của mình, sau này làm sao cưới vợ?

“Ta không đi.” Ngải Huy khảng khái: “Các học viên jiếm thuật, đang tu luyện tới lúc mấu chốt, nếu ngừng ngang bây giờ, sẽ trở thành toi công. . .”

“Bgừng ngang? Ngươi còn muốn lười biếng nữa?” Giọng Diệp phu nhân trêu chọc: “Bọn chúng cũng cùng đi. Phó gia là gia tộc lớn, diễn võ trường nhiều lắm, phòng ở cũng rất nhiều. Tư Tư, sẽ không quấy rối nhà con đấy chứ?”

Phó Tư Tư mỉm cười: “Phu nhân nói thế làm Tư Tư không đất dung thân. Mọi người đi cùng, nhiều người thì càng vui, Tư Tư cầu cũng không được. Tư Tư ở chung với mọi người rất hòa hợp, tình như tay chân, tới Phó gia chính là về nhà mình.”

Như tay chân cái rắm!

Ngải Huy suýt nữa chửi ầm lên, các ngươi minh tranh ám đấu, tưởng ta mù chắc?

Diệp phu nhân nhìn quanh, cười hiền hòa: “Các ngươi thấy sao? Có muốn đi không? Không thì thôi, ta không miễn cưỡng.”

Ai nấy vội vã gật đầu.

“Đương nhiên đồng ý!”

“Phu nhân nói đi đâu thì đi đó!”

“Quấy rầy Phó tỷ tỷ.”

***

Ngải Huy choáng váng. Hắn không xuất thân từ thế gia, nên không hiểu nổi kiểu tư duy của những người này, đám người này sống trong âm mưu từ nhỏ, ai cũng cực kỳ mẫn cảm với tình hình.

Diệp phu nhân làm việc lớp lang, cho thấy bà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi đi ra sân khấu.

Phu nhân cười ấm áp.

Đây là lúc bọn chúng phải thể hiện lập trường.

Lúc đám thanh niên tới nhà bà, kỳ thực bọn họ đã lựa chọn, nhưng bây giờ họ phải công khai bày tỏ thái độ về sự lựa chọn của mình. Khi người cuối cùng nói xong, cả đám nhìn nhau cười, không khí cạnh tranh giữa họ biến mất, họ đã là người của cùng một chiến tuyến.

Chỉ trừ một mình Ngải Huy.

Mọi người nhìn Ngải Huy, Sở phu tử không nói gì, hình như có vẻ không đồng ý.

Ngải Huy nhận ra, mình gặp nguy hiểm.

Hắn cố gắng giữ tỉnh táo.

Bỗng quản gia vội vã chạy tới.

“Phu nhân, vừa đưa tin đưa tới. Dưới cống ngầm phát hiện được rất nhiều thi thể và binh khí gây án, sau khi kiểm tra thân phận, tìm ra bọn chúng đều là người của Hoàng Sa tặc, nhưng tất cả chúng đều đã chết, nghi là bị người diệt khẩu.”

Diệp phu nhân thản nhiên: “Gây nhân nào gặt quả đó, bị như thế, còn trách được ai?”

Bà lão theo hầu cười nhẹ nhõm: “Tiêu Thục Nhân nghe được tin này nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Thấy phu nhân nhìn sang, bà vội vã giải thích: “Cả nhà Đại Ngụy thương hội chính là bị Hoàng Sa tặc tàn sát.”

“Thì ra là vậy.” Diệp phu nhân gật đầu, trầm ngâm chốc lát, dặn dò bà lão: “Vậy đi mời Tiêu Thục Nhân, đi chung với chúng ta, nàng ta cũng là người đáng thương.”

Diệp phu nhân bỗng nhiên nhớ tới một việc, quay sang nhìn Ngải Huy: “Sở phu tử, ngươi thấy sao?”

Ngải Huy như có gai đâm sau lưng, cắn răng nói: “Toàn bộ theo lời phu nhân sắp xếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.