Bầu không khí nặng nề hẳn đi.
Mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc, trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng Phó Tư Tư sụt sịt.
Ngải Huy cúi đầu, mọi ánh mắt đều nhìn vào hắn.
Diệp phu nhân ánh mắt uy nghiêm, chậm rãi mở miệng: “Ta không ngờ các ngươi lại có chuyện này, vốn việc này không tới phiên ta khoa tay múa chân. Nhưng mà một trong hai người các ngươi đã gọi ta một tiếng a di, một người là phu tử trong phủ của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, làm như không nhìn thấy. nói đi, các ngươi định làm thế nào?”
Nói cái gì?
Ngải Huy chỉ muốn đâm đầu chết, sớm biết 1.200 điểm Thiên Huân này phỏng tay như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào. Nhưng nghĩ lại, 1.200 điểm Thiên Huân lận đó, Được, một số tiền lớn như vậy, không thể chỉ vì một chút khó khăn thì bỏ qua, như vậy không được.
Trong đại sảnh vang lên tiếng Phó Tư Tư yếu ớt.
“Ta... Ta kỳ thật đâu có ai khác. Ngươi không vào thì không vào, nghĩ cách khác là được, đừng có hở một tí là đòi chia tay như vậy.”
Oạch, những con mắt đang nhìn Ngải Huy càng thêm lợi hại, càng thêm sát khí.
Ngải Huy thầm kêu khổ, thật là cô nàng âm hiểm!
Chỉ cần ra vẻ đau khổ yếu ớt nói mấy câu, là được ai nấy đều đồng tình. Hừ, con gái người ta đã nói tới thế rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Phiền toái lớn rồi!
Ngải Huy thấy đau đầu ghê gớm.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một nữ nhân như vậy.
Bình thường nàng ta rất thẳng thắn, vô cùng trong sáng, nghĩ gì nói nấy, không vừa ý là dùng nắm đấm nói chuyện. Bỏ ra 1.200 điểm thiên huân cũng không hề cân nhắc tới lui, quyết định nhanh chóng dứt khoát. Thế nên, hắn không thể ngờ Phó Tư Tư lại là một kẻ hai mặt, người ngợm nhìn thì vô hại, quang minh lỗi lạc, nhưng mà nội tâm lại xấu xa đầy quỷ kế.
Nhớ lại hồi mình còn ở Ninh Thành, còn nghĩ cô ta có khí khái, phong cách quý phái.
Mình thật là ngốc nghếch, ngây thơ.
Diệp phu nhân mắt không rời Ngải Huy, hỏi: “Triều Dương, ngươi nói thế nào?”
Ngải Huy nghĩ thật nhanh, đây là một cái hố rất rất to, nhảy vào là nát xác. Lăng phủ, Phó gia, Diệp phủ, ai cũng là quái vật khổng lồ, ba nhà lôi mình vào, cái cơ thể nhỏ bé này làm sao sống được.
Nhưng Diệp phủ cũng không thể đắc tội a, bút ký còn không tìm thấy mà.
Từ thái độ của Hoa Khôi đối với Diệp phủ, Ngải Huy có thể nhìn ra manh mối. Hắn đang nghĩ, Mục Thủ Hội rất có khả năng là dựa vào Diệp phu nhân, nếu không, thảo đường cần gì phải nịnh bợ Diệp phu nhân như thế?
Nếu đắc tội Diệp phu nhân, mình sẽ bị thảo đường gây phiền toái, ảnh hưởng tới việc đi tìm bút kí.
Ít nhất cũng phải chờ tới lúc tìm thấy bút kí rồi tính.
Bây giờ phải làm gì?
Quản gia bỗng vội vã xông vào.
“Phu nhân, Lăng phủ công tử Lăng Tiêu bị thích khách tập kích, hộ vệ đều mất mạng, bản thân bị trọng thương.”
Ai cũng giật bắn, không hẹn mà cùng nhìn Phó Tư Tư và Sở Triều Dương.
Diệp phu nhân biến sắc mặt, hai người vừa mới rời khỏi Lăng Tiêu, Lăng Tiêu liền gặp ám sát, bản thân bị trọng thương, sự bất thường trong này quá rõ.
Phó Tư Tư cũng tái mặt, nàng không muốn gả cho Lăng Tiêu, là vì không muốn Phó gia bị Lăng phủ chiếm đoạt. Nhưng mà Lăng mạnh Phó yếu, Lăng Tiêu trọng thương, chính là cho Lăng phủ một cái cớ đối phó Phó gia.
Ngải Huy mặt cũng khó coi, vừa mới xung đột với Lăng Tiêu, thì hắn đã bị phục kích, cái này có nhảy xuống sông cũng không gột sạch. Hơn nữa Lăng phủ sẽ không thèm quan tâm chuyện này có phải hắn làm hay không.
Lại có một hộ vệ vội vàng chạy vào: “Phu nhân, bên ngoài có người của Lăng phủ tới, muốn phu nhân giao ra Sở Triều Dương và Phó Tư Tư, Lăng phủ nói hai bị đều bị hiềm nghi trong chuyện Lăng Tiêu gặp nạn.”
Phó Tư Tư không ngờ biến khéo thành vụng, Lăng phủ nổi điên rồi, Phó gia rất có thể trở thành kẻ hi sinh đầu tiên.
Ngải Huy cũng hiểu được mình gặp chuyện không may, phải sẵn sàng chuẩn bị đánh phá vòng vây. Chuyện đi tìm bút kí, đành phải nghĩ cách khác.
Đáng thương cho Sở Triều Dương, xem ra phải bỏ cái danh phận này một thời gian rồi.
Cái thân phận này hắn đã nuôi nhiều năm, bây giờ bỏ đi, hắn rất là thổn thức.
Cái này gọi là người chết vì tài chim chết vì ăn, thân phận giả này cũng là như thế.
Diệp phu nhân mặt lạnh băng: “Lăng phủ khí thế nhỉ, tưởng họ là Trưởng lão hội? Hay cho rằng chúng ta cô nhi quả mẫu là dễ khi dễ? Nói cho người Lăng phủ biết, chừng nào có được mệnh lệnh của Trưởng lão hội thì hẵng tới đây mà nói.”
Ngải Huy kinh ngạc nhìn Diệp phu nhân, Diệp phu nhân bình thường tính cách dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, bây giờ nổi giận không ngờ khí phách mười phần. Nghĩ lại cũng hiểu, hôm nay mình là phu tử kiếm thuật của Diệp phủ, Diệp phủ trước mặt Lăng phủ, tuyệt đối không thể biểu hiện mình yếu thế, nếu không có chứng cứ rõ ràng, đừng nói Diệp phu nhân không giao người, mà còn toàn lực bảo vệ cho hai người.
Ngải Huy bình tĩnh lại.
Ai là kẻ tới ám sát Lăng Tiêu?
Đường phố hỗn loạn, trên mặt đất còn những vết máu lớn và thi thể, cho thấy vừa rồi chiến đấu rất kịch liệt. người ta đều ngóng cổ nhìn từ xa, không ai dám tới gần, nhỏ to bàn tán. Râu hùm Lăng phủ mà cũng dám vuốt, nhà nào dữ dằn vậy? Có người cảm khái, Ngân Thành muốn loạn rồi sao, sao lại xảy ra cả chuyện thế này?
Một nhóm người từ xa bay tới, hạ xuống đất.
Hai người dẫn đầu là Đồng Quỷ và Ngư Kim, nhìn thấy huy chương Lăng phủ trên thi thể đám hộ vệ thì quay sang nhìn nhau.
Ở Ngân Thành, dám ra tay với hậu bối dòng chính của Lăng phủ, chuyện lớn như vậy phải tra không biết tới bao nhiêu năm trước?
Thế gia đấu tranh với nhau tuy ngươi chết ta sống, nhưng luôn có ăn ý ngầm, ví dụ không bao giờ ám sát đệ tử dòng chính. Đối với thế gia, lợi ích nhất thời vĩnh viễn không bao giờ so được với việc kéo dài huyết mạch. Gia tộc sẽ lên lên xuống xuống, nhưng chỉ cần vẫn còn tồn tại, thì sẽ luôn còn hy vọng lại sáng lạn trong tương lai.
Nếu có nhà nào dám ám sát hậu bối đệ tử gia tộc, thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Không ngờ, chuyện khó xảy ra này, hôm nay lại xảy ra ở Ngân Thành.
Hai người đều cảm thấy hơi gió của bão tố.
Ngư Kim kiểm tra thi thể hộ vệ, nhanh chóng nói: “Kẻ đánh lén hẳn là lẫn trong đám người, tập kích đột ngột từ bên hông, có Cung Tiễn Thủ mai phục ở trên lầu của cửa hàng hai bên đường. truyện được dịch bởi bachngocsach.com Công kích rất mãnh liệt, làm họ không kịp phản kháng. Mục tiêu của đối phương là Lăng Tiêu, ngươi xem sự phân bố các mũi tên.”
Trên mặt đất đầy những lỗ thủng, tạo thành một hình tròn bất quy tắc.
“Đa số mũi tên bị hộ vệ dùng thân thể đỡ lấy, nhưng vì công kích quá dày, Lăng Tiêu cũng bị thương không nhẹ.” Ngư Kim đứng dậy, nhìn Đồng Quỷ: “Bọn chúng muốn lấy mạng Lăng Tiêu.”
Đồng Quỷ trầm ngâm: “Ai lại muốn có mạng Lăng Tiêu?”
Ngư Kim không trả lời, lẩm bẩm: “Cách thức ra tay rất lão luyện, đều dùng tên thông thường, không có ký hiệu.”
Một thuộc hạ chạy tới bẩm báo: “Đại nhân, đã dò hỏi những người nghi vấn xung quanh, họ nói đối phương rất đông người. Sau khi thành công, thì đều nhảy xuống cống ngầm.”
Đồng Quỷ lập tức hạ lệnh: “Cho người kiểm tra mọi cửa ra của cống ngầm, nếu phát hiện có nhân vật khả nghi, lập tức bắt lại. phái một đội xông vào trong cống tìm.”
“Rõ!”
Thuộc hạ vội quay người bay đi.
Ngư Kim nhìn Đồng Quỷ: “Chỉ có gia tộc bản địa, mới rành rẽ hệ thống cống ngầm.”
Vừa dứt lời, một đám người hùng hổ xông lại, người cầm đầu là Lăng Thắng.
Lăng Thắng không nhìn hai người, mặt xanh mét đi tới kiểm tra thi thể nằm trên đất.
Sau một lát, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn hai người: “Ta nhớ không lầm, bảo vệ trị an của Ngân Thành là do Thiên Phong Bộ phụ trách. Ngân Thành xảy ra việc lớn này, Thiên Phong Bộ không làm tròn trách nhiệm, các ngươi không trốn được đâu. Các ngươi chờ đó.”
Đồng Quỷ lười biếng đáp trả: “Bọn ta đương nhiên sẽ chờ.”
Lăng Thắng giận tím mặt, hai mắt muốn phóng hỏa, nhưng cố nhịn không nói gì thêm, mang theo đám người quay người rời đi.
Đồng Quỷ và Ngư Kim nhìn Lăng Thắng đi xa, hai người biết chuyện lần này, thật sự to lớn.
“Bọn hắn đi hướng đó... là tới Diệp phủ?”
“Nghe nói một phu tử kiếm thuật của Diệp phủ và Phó Tư Tư cấu kết với nhau, hai người mới vừa có xung đột với Lăng Tiêu. Lăng phủ đã cho người tới Diệp phủ đòi người, nhưng bị Diệp phu nhân cự tuyệt.”
“Lăng Thắng đây là muốn cưỡng bức xông vào?” Đồng Quỷ lắc đầu: “Chỉ làm rối loạn thêm thôi.”
Diệp phủ.
Ngải Huy suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, ai muốn ra tay với Lăng Tiêu. Thôi, không nghĩ ra, thì không cần nghĩ nữa, Ngân Thành nước quá sâu. Tôm nhỏ bơi vào biển rộng, cần gì phải nghĩ nhiều.
Nhìn từ khía cạnh nào đó, cục diện hôm nay, hắn và Phó gia đều là người được lợi. Dịch bởi Bạch Ngọc Sách Không có chứng cứ nào cho thấy hai người họ liên quan, thì Diệp phu nhân liền tuyệt đối sẽ không lùi bước. Nếu Diệp phủ không bảo vệ được hắn và Phó Tư Tư, thì Đại Trưởng Lão cũng mất mặt.
Chuyện này cũng cho Phó gia một cơ hội, đầu nhập vào trận doanh của Đại Trưởng lão.
Thấy Phó Tư Tư vẻ mặt bình tĩnh, Ngải Huy biết cô gái nham hiểm này cũng đã nghĩ ra.
Một giọng nói đầy giận dữ gầm to: “Diệp Lâm! Giao đôi cẩu nam nữ kia ra đây, ta sẽ bỏ qua chuyện này!”
Thanh âm nổ tung như sấm, xa gần đều nghe thấy.
Lăng Thắng lơ lửng trên trời,sau lưng là đám hộ vệ đằng đằng sát khí, uy thế ngút trời, như muốn nghiền nát ngôi nhà trước mặt.
Diệp Lâm đã trở lại như thường, trên mặt là nét cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này lạnh còn hơn băng.
“Người hiền lành thì thường bị người ăn hiếp, cổ nhân thật nói không sai.” Bà lầm bầm: “Diệp phủ chỉ có mẹ con ta cô nhi quả mẫu, thì người ta tưởng muốn làm gì thì làm sao. Chúng đã quên Ngũ Hành Thiên từ đâu mà ra à? Chúng quên mất, phàm là Nguyên Tu, thì đều là nhờ nhà họ Diệp!”
Nói tới câu cuối cùng, giọng của bà lạnh tanh, khắc nghiệt.
“Tặng hắn một kiếm đi.”