Hộ vệ của Lăng Tiêu không ngờ Sở Triều Dương dám ra tay trước, họ còn đang bị câu hỏi đổi đề tài kia làm phân tán sự chú ý, thì ánh kiếm chói lọi như pháo hoa đã nổ tung ngay trước mắt họ.
Không ai kịp phòng bị, họ chỉ nhìn thấy một vùng sáng lòa.
Tiếng kinh ngạc và tiếng chửi rủa hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, đám hộ vệ vội tung ra những chiêu bảo vệ mạnh nhất, người thì trước mặt xuất hiện màn chắn ánh sáng, kẻ lại hoành vũ khí lên chắn trước người.
Không ai lùi về sau, vì đằng sau chính là công tử.
Lăng phủ có quy củ nghiêm ngặt, bảo vệ công tử không được, tất sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Trong ánh sáng kiếm quang chói mắt, có một đôi mắt hờ hững, ngân chiết mai nắm trong tay. Bụng hắn hóp lại, hắn di chuyển như một con mèo đen lướt trong bóng tối, không hề có tiếng động.
Sự chói sáng chỉ để tạo cảnh giả, hỗn loạn lòng người, để không ai nhìn thấy mình âm thầm ra tay.
Ánh kiếm chỉ là hư chiêu.
Ngải Huy đã vọt tới gần, hắn chẳng khác gì hổ vào bầy dê. Găng tay Trích Tinh giúp mười ngón tay hắn càng thêm linh hoạt, tăng độ điều động nguyên lực.
Tốc độ ra tay của hắn tăng hơn bình thường hai phần mười, tới cảnh giới của hắn, nhanh hơn hai phần mười mang ý nghĩa bay vọt về chất.
Ngân Chiết Mai run lên, như chớp giật uốn lượn, Lục Đạo Nguyệt xuất kích!
Sáu vòng trăng khuyết to bằng bàn tay từ mũi kiếm bay ra.
Ngải Huy đảo cánh tay.
Ngân Chiết Mai đảo ngược, sáu đường Lục Đạo chuyển động theo.
Đây là chiêu Bắc Đẩu Ngải Huy mới lĩnh ngộ được!
Gáy đám hộ vệ mát lạnh, kiếm ý thấm vào người, làm cả người họ cứng đờ.
Trên gáy mỗi người có một ánh kiếm to bằng bàn tay.
Cả bọn tái mặt, không dám nhúc nhích, kiếm ý đã sát da gáy. Họ biết, chỉ cần hơi nhúc nhích, ánh kiếm sẽ bổ đứt đầu họ.
Không ai nhìn thấy rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt, tình thế đã đảo ngược.
Lăng Tiêu ngây người.
Phó Tư Tư cũng tương tự, miệng há hốc, không tin được.
Chuyện này. . .
Thực lực Sở Triều Dương nàng cảm thấy cũng khá, nếu không làm sao được Diệp phu nhân ưu ái? Thắng được Quế Hổ với Tô Hoài Quân là chuyện cũng đương nhiên, ngay cả học sinh còn đánh không thắng, làm sao làm Phu tử?
Thực lực không mạnh, thì không có tư cách làm phu tử trong nhà thế gia.
Nhưng nàng không ngờ trận đấu kết thúc nhanh như vậy, hộ vệ của Lăng Tiêu không phải hạng người vô danh. Lăng Tiêu từ nhỏ đã hung hăng càn quấy, gây sự không ngừng, Lăng phu nhân lo cho hắn, nên hộ vệ đi theo hắn tuy không có đại sư, nhưng ai thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lăng Tiêu tỉnh lại, biến sắc, nhìn Sở Triều Dương như đang nhìn một người khác.
Sở Triều Dương cười nhạt, nhưng trong nụ cười không hề có độ ấm. Lăng Tiêu thấy sợ hãi, vì quanh người đối phương đều là khí tức nguy hiểm.
Đây là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Lăng Tiêu lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Sở Triều Dương.” Ngải Huy tỉnh bơ.
Nhưng trong mắt Lăng Tiêu, Ngải Huy đang trào phúng hắn. song hắn là người lòng dạ thâm sâu, bộ dạng nhanh chóng trở lại tự nhiên: “Thân thủ thực là giỏi, không giống một Phu tử.”
Ngải Huy thu hồi Ngân Chiết Mai, ánh kiếm sau gáy những hộ vệ biến mất, hắn cười híp mắt: “Tại hạ là Phu tử kiếm thuật của Diệp phủ.”
Diệp phủ!
Con ngươi Lăng Tiêu rụt lại, lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện. Hắn liếc Phó Tư Tư, nói: “Hèn gì Tư Tư Hội tới Diệp phủ, thì ra là vì các hạ ở Diệp phủ. Chỉ có điều, chỉ là một phu tử mà muốn tranh với ta, Diệp phủ cũng không che chở được ngươi.”
Ngải Huy ba hoa: “Không chừng ngày nào đó ta trở thành đại sư kiếm thuật thì sao? Hừ, ngươi phải biết, ta có một số ưu điểm, nếu không Tư Tư đã không khăng khăng một mực theo ta như vậy.”
Lăng Tiêu khẽ biến sắc, Sở Triều Dương nói trúng ngay chỗ hắn lo lắng nhất.
Theo hiểu biết của hắn về Phó Tư Tư, nữ nhân này tuyệt đối không thích hạng người vô năng. Nếu đối phương thật sự có thiên phú, vậy thì mọi thứ hoàn toàn khác.
Một người tuổi còn trẻ, có thiên phú dị bẩm, chung tình với nàng, chỉ cần đồng ý ở rể Phó gia, đối với một Phó gia đang suy tàn như mặt trời sắp lặn Phó gia, thì chính là mang tới hy vọng mới.
Hơn nữa người này còn là Phu tử Diệp phủ, phía sau là Diệp phu nhân, là Đại trưởng lão. Lăng Tiêu tuy xưa nay luôn tự kiêu về gia thế của bản thân, nhưng so với Đại trưởng lão, thì chẳng có chỗ nào đáng để kiêu ngạo.
Nếu là thời điểm khác, dù có là một đại sư, thì trước mặt Lăng phủ cũng chẳng là cái gì.
Hiện tại quan trọng nhất chính là làm rõ, đây rốt cuộc có phải là ý của đại trưởng lão hay không!
Nếu phải, thì cần phải cân nhắc. Nếu không phải, thì giải quyết Sở Triều Dương là một chuyện dễ dàng. Chỉ cần biết kẻ Lăng phủ phải đối mặt thật sự là ai, là giải quyết xong.
“Nói như thế, chúng ta phải cạnh tranh công bằng.” Lăng Tiêu mỉm cười cười, khí độ bất phàm: “Lăng Tiêu ta đối với Tư Tư luôn một tấm chân tình, đâu phải kẻ bỏ dở nửa chừng? Ta tin tưởng Tư Tư sẽ có được lựa chọn chính xác.”
Dứt lời, hắn vẫn mỉm cười, hơi cúi chào hai người, rồi xoay người rời đi.
Đi ra cửa hàng hơn hai mươi mét, nụ cười trên mặt Lăng Tiêu biến mất, mặt lạnh tanh: “Đi kiểm tra, Sở Triều Dương đó có lai lịch gì?”
“Vâng!”
Trên đường về Diệp phủ, Ngải Huy rạo rực kiểm kê thiên huân, trong lòng vui sướng.
Bây giờ trên người hắn có tổng cộng 2.600 điểm thiên huân, đây là một khoản tiền kếch sù. Bản vẽ Nguyên lực trì cần 1.000 điểm thiên huân, Huyền Thiết Mặc Kiếm kia, Ngải Huy giờ đã có khả năng mua được.
Ngải Huy không cam lòng.
Hắn muốn đi Man Hoang, nơi đang cần dùng đến thiên huân.
Ngải Huy chìm đắm hoàn toàn trong niềm vui có nhiều tiền, bước đi nhanh như bay. Phó Tư Tư cúi đầu, một đường im lặng không lên tiếng.
Nhìn thấy cửa Diệp phủ ở xa xa, Phó Tư Tư thình lình hỏi: “Có hứng thú làm cô gia Phó gia không?”
Ngải Huy sửng sốt, quay sang, nhìn Phó Tư Tư: “Ngươi thấy ta ngu lắm à?”
Phó Tư Tư nói tiếp: “10.000 điểm thiên huân.”
Ngải Huy khinh bỉ: “Hù ai thế? Bán đứng ngươi cũng không đủ 10.000 điểm thiên huân.”
Phó Tư Tư vẫn trầm tĩnh: “Phó gia tuy không sánh bằng Lăng phủ, nhưng không phải gia tộc bình thường, vẫn có một chút gốc gác. Không có thiên huân, thì cũng có bảo vật thích hợp cho ngươi. Nếu ngươi không thích ta, kết hôn xong, ngươi cứ việc ra ngoài mua vui. Ta chỉ cần một cái danh nghĩa.”
Vừa nãy Sở Triều Dương ra tay, làm cho nàng rất khiếp sợ, nàng nhận ra mọi người đều đã đánh giá thấp hắn. Phó gia bây giờ, đang thiếu một trụ cột chống đỡ.
Nàng đã nhìn thấy tiềm lực từ trên người Sở Triều Dương.
Sở Triều Dương có thiên phú kiếm thuật cực cao, cao hơn nhiều so với nàng nghĩ, nếu được hỗ trợ bởi tài lực của Phó gia, rất có khả năng đột phá cảnh giới đại sư.
Quan trọng nhất chính là, nàng có thể sử dụng lý do này để thuyết phục gia tộc.
“Chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây, đây chỉ là một chuyện làm ăn. Ta không có hứng thú với loại phụ nữ không có ngực không có mông như ngươi. Tưởng ta tham tiền lắm à? Ngu si nhào vào chọc Lăng phủ? Tưởng ta mới tới Ngân Thành không biết tình thế nên muốn lừa ta hả? Giúp ngươi chặn một lần, đó chỉ là vì thiên huân mà thôi. Bây giờ đã xong, chúng ta đường ai nấy đi, ta không muốn nửa đêm bị Lăng phủ thủ tiêu.”
Nhìn thấy Phó Tư Tư bị nói tới á khẩu không trả lời được, trong lòng hắn sảng khoái, dư quang khóe mắt khẽ liếc ra sau. Hắn đã sớm nhận ra có kẻ đi theo dõi.
Ngải Huy hít sâu một hơi, mặt bi thương, run rẩy chỉ vào Phó Tư Tư, giọng bỗng cất cao: “Ở rể? Đã sớm bảo là đừng nói ra lời ấy, Sở Triều Dương ta đỉnh thiên lập địa là nam tử hán, há có thể ở rể? Được được được! Coi như Sở Triều Dương ta có mắt không tròng! Đã nhìn lầm ngươi! Từ hôm nay trở đi, ta với ngươi vĩnh biệt, ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!”
Phó Tư Tư ngớ ra mấy giây, sau đó hiểu ngay, cười gằn nhìn hắn.
Khóe mắt Ngải Huy đã nhìn thấy mấy kẻ đi theo kia nhảy lên vui vẻ, thì trong lòng thở phào. Lăng Tiêu kia trước khi đi, không hề có ý muốn giảng hòa. Lăng phủ là thổ địa của nơi này, đắc tội với bọn họ, mình đừng hòng sống yên ổn.
Kiếm tiền thì phải kiếm tiền, nhưng không thể vì kiếm tiền mà chọc vào phiền phức.
Hắn còn rất ít thời gian, mỗi ngày trừ tu luyện, thì đều phải tới điển tịch viện tìm bút ký, làm sao có thời giờ bồi đám công tử tiểu thư này chơi?
Mnh thật là thông minh a!
Ngải Huy đắc ý nháy mắt với Phó Tư Tư, rốt cục hòa nhau rồi nhé. Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, hôm nay suýt chút nữa bị nàng ta chơi xỏ. Bbây giờ mà không xóa lẹ quan hệ này, đêm nay coi chừng bị thích khách Lăng phủ tới rờ gáy.
Phó Tư Tư mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Ngải Huy.
Bỗng có một giọng nói dịu dàng vang lên từ cách đó không xa: “Các ngươi đây là. . .”
Ngã tư đường cách đó không xa, Diệp phu nhân đang định hồi phủ, đứng đó nghi hoặc nhìn hai người.
Ngải Huy giật thót, thầm hô không ổn.
Phó Tư Tư cười khẩy, mắt đỏ bừng lên, nước mắt bắt đầu chảy ra như nước, khóc ròng chạy nhào vào lòng Diệp phu nhân.
“Chuyện gì? Chuyện gì đây? Tư Tư đừng khóc, nói cho Diệp di nghe, Diệp di làm chủ cho ngươi!”
Diệp phu nhân vỗ vai Phó Tư Tư.
“Hu hu hu...”
“Hu hu hu... Ta đã quen hắn nhiều năm, cảm tình rất tốt mà. Hu hu hu...”
“Hắn luôn không tiến thân được, ta đâu có có ghét bỏ hắn, mua kiếm điển cho hắn, giúp hắn tu luyện. Vất vả lắm kiếm thuật của hắn mới có chút tiến triển, mới gọi hắn tới Ngân Thành, nghĩ sau này có thể cùng hắn. Hu hu hu...”
“Hắn... Hắn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, muốn... muốn chia tay với ta... Hu hu hu...”
Những ánh mắt ngập sát khí nhìn sang Ngải Huy.
Ngải Huy trợn mắt, thân thể cứng đờ.