Ngũ Hành Thiên

Chương 474: Chương 474: Kiếm Tháp




Dù kẻ có ngu ngốc đến mấy, cũng ngửi được mùi khói thuốc súng lảng vảng trong không khí. Bầu không khí ngày càng căng thẳng, giá vật tư trên thị trường như ngựa hoang mất cương, điên cuồng tăng vọt.

Cả khu Nịnh Mông xa xôi cũng bị xao động khác thường.

Cảnh 【 Trọng Vân Chi Thương 】 chiêu thu người mới mấy ngày trước khiến ai nấy đều chấn động. Nguyên tu nào cũng nhấp nhổm sốt ruột, không bình tĩnh nổi, thấy 【 Trọng Vân Chi Thương 】 đã thu nhận gần đủ quân số, những nguyên tu không được chọn đều nôn nóng.

Mọi người đều đang đợi 【 Lôi Đình chi kiếm 】, sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

Tin về【 Lôi Đình chi kiếm 】không phải là giả chứ?

Hôm nào bên ngoài tường rào cũng chật cứng người.

Người ta nói nơi này là chỗ mấy người Ngải Huy xây thành trước đây, ai đi ngang qua đây, cũng đều gọi nó là nội doanh. Ai nấy tha thiết mong chờ nhìn nội doanh, khổ sở chờ đợi, bên trong cả ngày lúc nào cũng vọng ra tiếng leng keng, không biết đang làm gì. Có mấy Nguyên tu muốn bay lên cao để ghé mắt dòm.

Nhưng mỗi lần vừa tới gần thì đều bị một khí thế đáng sợ khóa chặt lấy, khí thế ấy đầy sát khí ngùn ngụt, khiến họ ngất ngay tại chỗ.

Nên sau đó không còn ai dám có ý đồ đó nữa.

Kẹt kẹt, cửa nội doanh từ từ mở ra.

Nguyên tu đã chờ tới ngán ngẩm bật sửng sốt, sau đó thì phấn chấn, bắt đầu rồi sao? Lập tức có bóng người bay đi, họ muốn báo tin ngay cho đồng bạn.

Khu Nịnh Mông vốn không lớn lắm, nên chả mấy chốc, tất cả mọi người đều biết tin tức.

Cửa nội doanh đã mở!

Nhóm Sư Tuyết Mạn xuất hiện khiến tình hình càng thêm rối loạn tưng bừng. Ai cũng biết, tám chín phần mười chắc chắn là sắp bắt đầu rồi.

Mấy người Sư Tuyết Mạn vội vã đi vào nội doanh, họ rất hiếu kì muốn thấy thứ Ngải Huy đã chuẩn bị. Họ biết, khi Ngải Huy đã quyết định làm một việc, nhất định là trong lòng chắc chắn.

Mà con người này, còn thường xuyên có những hành động kinh người.

Ngải Huy ngắm nghía thành quả lao động của bản thân, tự dưng dâng lên cảm khái, mấy ngày liền làm suốt ngày đêm, ngay cả người sắt như hắn cũng đã không chịu nổi.

Chuyện hắn làm trước giờ chưa có ai làm, đòi hỏi phải tập trung cao độ.

Chỉ có những lúc nghỉ ngơi ít ỏi, hắn mới thả lỏng được một chút. Những lúc ấy, trong đầu hắn lại xuất hiện những suy nghĩ kì quái. Ví dụ như bây giờ An Mộc Đạt Tông Sư đang làm gì? Diệp Bạch Y nếu gặp mặt Sư Bắc Hải, có thấy lúng túng không?

Tự giải trí cho mình vui lên một chút, rồi lại vùi đầu vào xây dựng kiếm tháp.

Liên tục tập trung trong thời gian dài, tới khi kết thúc, cơn mệt mỏi tràn tới không kềm nổi.

Toàn thân mệt mỏi, Ngải Huy xoa eo, đắc ý nhìn tác phẩm mới. Đám Sư Tuyết Mạn, Khương Duy cũng tò mò ngắm nghía.

Bảy toà Kiếm Tháp xếp chằng chịt, cao thấp lộn xộn, cái thấp chỉ có ba tầng, cái cao có tới chín tầng. Trên thân xung quanh mỗi toà tháp đều cắm đầy thảo kiếm, như bảy con nhím. Tòa Kiếm Tháp nào cũng tỏa ra khí thế lạnh tanh đáng sợ, khiến người ta đứng trong đó có cảm giác như có gai ở sau lưng.

Sư Tuyết Mạn là người đầu tiên nhìn ra huyền cơ về phương vị, cô kinh ngạc: “Bắc Đẩu?”

Ngải Huy lặng lẽ: “Vẫn là Thiết Nữu tinh mắt!”

Sư Tuyết Mạn chẳng còn buồn phản ứng khi Ngải Huy gọi cô là “Thiết Nữu”, cô đảo mắt qua bảy tòa Kiếm Tháp. Là đại sư, khả năng lý giải Nguyên lực của cô đã vượt xa người thường.

Cô nhận ra trong mỗi tòa kiếm tháp đều có huyền cơ riêng, hình như chúng có sự hỗ trợ, hô ứng gì đó với nhau, khiến cô có ảo giác là bảy ngọn kiếm tháp này chính là một khối.

Mọi người đều nhìn Ngải Huy, chờ hắn giải thích.

Nhưng Ngải Huy không giải thích, chỉ hít sâu một hơi: “Bắt đầu đi.”

Cố Hiên là nhóm Nguyên tu đầu tiên tiến vào nội doanh. Hắn không tham gia chiêu sinh 【 Trọng Vân Chi Thương 】, chỉ là hắn thấy hứng thú với 【 Lôi Đình chi kiếm 】 mà thôi. Từ hồi nhìn thấy thử thách hỏa trì, hắn đã ngồi canh ở ngoài nội doanh.

Là một Kiếm tu xuất sắc, sự kiên nhẫn và khả năng chịu khổ là tố chất bắt buộc.

Kiếm tu ngày nay đã sớm không còn là những kẻ cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió như trong thời tu chân, mà là những người phải biết tận dụng những kẽ hở để cầu sinh tồn.

Đội ngũ kéo thành hàng dài, Cố Hiên ngẩng đầu đi vào nội doanh.

Vừa đi vào doanh, lông tơ sau lưng Cố Hiên dựng đứng.

Sát cơ như thật bao phủ toàn thân hắn, hắn thấy mình như ở trong rừng kiếm, những mũi kiếm sáng trắng rực lên đáng sợ. Ngay cả gió ở nơi đây cũng như những thanh nhuyễn kiếm trong suốt đang lơ lửng, di chuyển không cố định.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra làm lưng hắn ướt nhẹp.

Ngải Huy ngồi trong góc khẽ ồ lên một tiếng, nhìn thẳng vào Cố Hiên, mắt sáng lên.

Đi vào nội doanh, có nghĩa là đã đi vào phạm vi Bắc Đẩu Kiếm Tháp. Người có trình độ kiếm thuật càng cao, càng mẫn cảm với khí thế do Kiếm Tháp toả ra, sẽ cảm thấy sự uy hiếp càng lớn.

Kiếm tu này thực lực không tệ nha!

Mắt Ngải Huy sáng rực như nhìn thấy bảo bối. Ngay từ nhóm kiểm tra đầu tiên đã tìm thấy mầm tốt, điềm tốt a!

Cố Hiên không biết mình bị nhìn chằm chằm, hắn cố nén cảm giác nguy hiểm ở khắp mọi nơi, tiếp tục tiến lên.

Nội dung kiểm tra rất đơn giản, người tham gia chỉ cần đi xuyên qua kiếm tháp, qua càng được nhiều kiếm tháp, thành tích càng cao.

Cố Hiên hít sâu, đi theo đoàn người, tới tòa Kiếm Tháp đầu tiên.

Tòa Kiếm Tháp thứ nhất chỉ có ba tầng, toà thứ hai bốn tầng, cứ thế lần lượt tăng lên.

Trừ độ cao, còn thì hình dáng bên ngoài của bảy toà Kiếm Tháp giống nhau như đúc.

Người dự thi đầu tiên nơm nớp đi vào toà Kiếm Tháp thứ nhất, bên trong vang ra tiếng kiếm ma sát dày đặc làm người ta sởn cả tóc gáy. Kiếm Tháp cắm kiếm dày đặc như con nhím rung lên.

Phốc, một cái bóng mờ từ trong cửa tháp bay ra ngoài, là người dự thi đã bất tỉnh.

“Thất bại!”

Giọng nói vô tình tuyên án, ai cũng nghe thấy.

Cố Hiên không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng khiếp sợ. Cứ như con nhím nuốt vào một miếng thịt, nhai nhai nửa ngày không cắn nổi, ghét bỏ phun ra.

Thế này. . . thực là mất mặt.

Phốc, “Thất bại!”

Phốc, “Thất bại!”

Liên tục ba người dự thi thất bại, khiến mọi người xôn xao, quay sang nhìn nhau, mặt ai cũng khó coi. Họ đều nghĩ kiểm tra chắc chắn không dễ, nhưng không ngờ lại khó tới như thế.

Cố Hiên là người thứ bốn, trong lòng hắn lúc này cũng đánh trống làng. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế sự nôn nao trong lòng, ánh mắt lại trở nên kiên nghị. Mình tới nơi đây, không phải để tìm đại sư chi đạo cho mình hay sao?

Những Kiếm Tháp này không giống bình thường!

Hắn ngẩng đầu đi vào Kiếm Tháp, cửa tháp đóng lại sau lưng.

Cung phủ.

Vương quản gia đang báo cáo cho phủ chủ và Đại công tử. Phủ chủ đã cao tuổi, nên sự vụ trong phủ dần được trao cho Đại công tử Cung Thành Tú giải quyết. Từ nhỏ Đại công tử đã được bồi dưỡng theo hướng là phủ chủ đời tiếp theo, Đại công tử cũng không phụ lòng kỳ vọng của phủ chủ, giao du rộng rãi, cơ mưu khó lường.

Quyền lực dần chuyển giao, cách hành sự của Cung phủ cũng từ từ thay đổi.

“. . . Chiến bộ của Tuyết Mạn tiểu thư lão nô đã đến xem, thực không lời nào để nói. Tuyết Mạn tiểu thư có phong tư của phụ thân, chư tướng dưới trướng, không ai là không tâm phục khẩu phục. Khương Duy, Tang Chỉ Quân đều là hạt giống tốt của các bộ năm xưa, bây giờ đã phát triển, khí tượng rất là bất phàm. Sau một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành tinh nhuệ một phương!”

Phủ chủ và Cung Thành Tú đều gật đầu, không hề nghi ngờ chút nào về điều này.

Sư Tuyết Mạn xuất thân danh môn, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ ở trong Chiến bộ đã có biểu hiện cực kỳ ưu tú, tới mức Trưởng Lão Hội coi cô trở thành người nối nghiệp số một. Tang Chỉ Quân, Khương Duy hồi đó cũng đều có biểu hiện xuất sắc.

Tòa thành nào bây giờ cũng bận rộn muốn thành lập Chiến bộ, nên những nguyên tu từng đảm nhiệm chức vụ của mười ba bộ đều là hàng cực nóng phỏng tay.

Thế nên Tùng Gian phái càng được không ít người quan tâm.

Thành viên của Tùng Gian phái đa số đều đã có kinh nghiệm trong Chiến bộ. Bây giờ Nguyên tu như vậy rất là khan hiếm, Trọng Vân Chi Thương lấy họ làm nòng cốt, Sư Tuyết Mạn làm bộ thủ, khiến mọi người đều vô cùng chờ mong vào tương lai.

“Nhưng mà Lôi Đình chi kiếm của Ngải Huy, thì lão nô không hiểu. Nghe tên thì giống một Chiến bộ Kiếm tu, hẳn là giống Thiên Phong Bộ? Nhưng là Thiên Phong Bộ đâu phải bắt đầu từ con số không, Lôi Đình chi kiếm một người hiểu việc cũng còn không có, nên làm người ta khá là lo lắng. Giao tiếp cũng chưa sâu sắc, lão nô không nói gì nhiều, nhưng hắn có nhu cầu gì, cũng đều tự chủ trương thu xếp cho hắn không ít. Nghĩ sau này nói không chừng có thể tranh thủ được chút tình cảm ở chỗ Tuyết Mạn tiểu thư.”

“Ngươi làm tốt lắm!” Phủ chủ gật đầu khen ngợi: “Ngải Huy tuổi còn trẻ, đã thành đại sư, tâm khí cao ngạo là bình thường. Sau này chạm phải chướng ngại thì sẽ biết, trên đời này còn có rất nhiều chuyện còn hiếm thấy hơn cả đại sư. Chuyện tài vật, không đáng nhắc tới.”

Cung Thành Tú tuổi chừng hơn bốn mươi, đang trong thời gian tráng niên nhất, đôi mắt lấp lóe, cười bảo: “Người ta là Lôi Đình đại sư, không chừng sẽ làm ra thành tựu kinh người đó.”

Nói xong thì tự phì cười, Vương quản gia cũng cười theo.

Mọi người không đánh giá cao【 Lôi Đình chi kiếm 】của Ngải Huy.

Địa vị Lôi Đình đại sư đầu tiên đương nhiên ai nấy đều tôn trọng, nhưng Ngải Huy không hề có kinh nghiệm tác chiến để làm Chiến bộ.

Làm người ta không khỏi nhớ tới Thiên Phong Bộ hiện giờ. Côn Luân Thiên Phong về mặt này rất là giống Ngải Huy. Nhưng mà Côn Luân Thiên Phong không phải là lập ra Chiến bộ mới, mà là tiếp nhận một chiến bộ đã có sẵn một số nòng cốt cũ của Thiên Phong Bộ trước đây. Những nòng cốt này hỗ trợ cô ta rất nhiều, ở một mức độ nào đó bảo đảm được khả năng chiến đấu của Thiên Phong Bộ.

Trong khi đó, Ngải Huy lại là bắt đầu từ con số không, không có ai trợ giúp.

Một Chiến bộ đâu có đơn giản như vậy!

Vương quản gia nói tiếp: “Trước khi đi lão nô còn nhớ Đại công tử đã dặn, đã hỏi hắn khi nào sẽ xảy ra đại chiến?”

Cung Thành Tú rất hứng thú: “Hắn nói thế nào?”

Vương quản gia cúi đầu trả lời: “Hắn nói đó là lúc An Mộc Đạt Tông Sư ngã xuống.”

Cung Thành Tú giật mình, mắt sáng bừng, một lúc sau, mới thản nhiên nói: “Hắn có được kiến thức như vậy, cũng coi như không tệ.”

Phủ chủ suy tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.