Ngũ Hành Thiên

Chương 475: Chương 475: Lựa chọn




Vô số ánh kiếm từ đỉnh đầu hạ xuống như hoa tươi tung ra, tỏa ra vô số bóng mờ, vờn quanh người hắn. Tê tê...ê...ê, ánh kiếm xẹt qua da đầu, ý lạnh thấu xương và phong mang thấm vào tâm thần.

Khí tức lạnh lẽo như những cuộn sóng kéo dài không dứt, không ngừng trùng kích tâm thần Cố Hiên.

Mặt Cố Hiên trắng bệch.

Ánh kiếm không phải ảo ảnh.

Những ánh kiếm ấy đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, chỉ cần gần thêm chút nữa, Thiên Linh Cái của hắn sẽ bị tiêu diệt.

Cố Hiên miệng khô lưỡi khô, toàn thân căng thẳng, kiếm trong tay như cái cời lửa, không có chút tác dụng nào. Thực ra là, hắn không có dũng khí sử dụng kiếm chống lại những ánh kiếm trên đỉnh đầu. Hắn dám khẳng định, nếu chống cự, sẽ làm sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong những ánh kiếm đó bùng nổ.

Hắn sẽ giống con vật bị ném vào cối xay, trong nháy mắt sẽ bị xoắn thành bùn nhão.

Thời gian trôi qua cực kì chậm, mỗi lần da đầu mát lạnh tới tê tái, là tâm thần hắn lại run lên.

Hắn không biết làm sao mình chịu đựng được.

Khi cánh cửa bên kia của Kiếm Tháp mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, những ánh kiếm tán lạc như hoa trên đỉnh đầu hắn đều biến mất.

Cố Hiên thở hổn hển, khắp người ướt đẫm, dưới chân ướt sũng mồ hôi, đầu óc trống rỗng, toàn thân bủn rủn, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.

Không biết qua bao lâu, hắn mới phục hồi tinh thần.

Nhờ ánh nắng chiếu vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn mới thấy trên trần là những mũi kiếm cắm chi chít lít nha lít nhít như một bó hoa kiếm.

Thì ra hồi nãy không phải là ảo giác.

Cố Hiên sợ hãi, đã vượt qua cửa kiểm tra thứ nhất, nhưng hắn không hề thấy vui, mà đột nhiên nhận ra, ở đây mình có thể sẽ tìm ra đáp án đã khổ sở tìm kiếm lâu nay.

Hắn đã hiểu cửa đầu tiên là kiểm tra cái gì, và rất không hài lòng với biểu hiện của bản thân.

Cố Hiên cảm thấy có lẽ những kiểm tra này sẽ mang tới cho hắn một hệ thống nhận thức mới.

Đây mới là điểm làm hắn vui vẻ.

Hắn ngẩng đầu lên, bước ra khỏi cửa tháp.

Khi hắn đi ra cửa tháp, những nguyên tu đang xếp hàng đều ồ lên hoan hô.

Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy, không nói lời nào.

Ngải Huy ho nhẹ một cái, biết nếu không nói ra đáp án nhất định sẽ bị đánh: “Thử thách kiếm tháp đầu tiên là ý chí và sức chịu đựng. Nguyên tu có ý chí kiên định và khả năng chịu đựng siêu cường mới qua được ải.”

Mọi người đều lắng lỗ nhĩ lên nghe.

Ngải Huy tiếp tục nói: “Ánh kiếm sẽ xẹt qua sát da đầu họ, có khi sẽ cắt luôn cả tóc, làm họ cảm thấy cực kì nguy hiểm. Nhưng nếu họ đưa ra lựa chọn sai lầm, sẽ bị ánh kiếm đánh ngất, bị Kiếm Tháp phun ra.”

Tang Chỉ Quân nhăn mặt reo lên: “Phun ra? Thật là ghê tởm!”

Ngải Huy lại khẽ ho: “Ta chỉ là dùng từ so sánh tí thôi. Sở dĩ phải đặt ý chí và sức chịu đựng lên đầu tiên, vì Chiến bộ sau này ta cần phải có sức chịu đựng lẫn ý chí rất mạnh, người yếu đuối không khống chế nổi Lôi Đình chi kiếm.”

Sư Tuyết Mạn bén nhạy bắt được thâm ý trong lời gã họ Ngải: “Khống chế Lôi Đình chi kiếm?”

Ngải Huy im bặt, không trả lời.

Khương Duy hỏi: “Kiếm Tháp thứ hai thử thách cái gì?”

“Khả năng tập trung.” Lần này Ngải Huy không thừa nước đục thả câu, giải thích cặn kẽ: “Họ phải thật tập trung, đâm đủ một trăm kiếm. Họ sẽ gặp phải rất nhiều phá bĩnh, chính là rất nhiều ảo giác. Nếu không đủ khả năng tập trung, thì không thể qua được.”

Tang Chỉ Quân không nhịn được nói: “A Huy, ngươi đúng là đang chọn đội viên đấy chứ? Ngươi không cảm thấy kiểm tra như thế hơi khó quá à?”

“Khó lắm hả?” Ngải Huy hỏi ngược lại, nói tiếp: “Người này chắc chắn sẽ vượt qua.”

“Tại sao?”

Ngải Huy đáp: “Những kiếm tu xuất sắc, đều có khả năng tập trung rất tốt.”

Khương Duy bất ngờ: “Ồ? Kiếm tu Xuất sắc? A Huy, làm sao ngươi biết?”

Ngải Huy đáp, vẻ đương nhiên: “Bởi vì ta cũng là Kiếm tu.”

“A Huy ngươi là Kiếm tu? Không nhầm đấy chứ?”

“Đúng đó, hay là ngươi làm Lôi tu đi mới đúng đấy, đừng làm bậy nha!”

Mọi người mồm năm miệng mười, ào ào nhốn nháo.

Sư Tuyết Mạn bỗng nói: “Ta cũng muốn thử.”

Ngải Huy giật mình: “Không được!”

Sư Tuyết Mạn nhíu mày, mắt dịu hẳn đi: “Ngươi sợ ta bị thương à?”

Ngải Huy kiên định: “Ta sợ Kiếm Tháp bị phá.”

Sư Tuyết Mạn thò tay nắm Vân Nhiễm Thiên sau lưng, mặt không hề cảm xúc: “Tới đây, từ hồi chúng ta lên cấp đại sư, chưa hề đánh nhau lần nào, hôm nay đánh một trận đi.”

Ngải Huy đàng hoàng trịnh trọng quát lớn: “Đều là bộ thủ một Chiến bộ, thế mà cả ngày đánh đánh giết giết… ôi, đánh thật à. . .”

Thiên Tâm thành, trụ sở Thần Úy bộ.

Tam đại bộ thủ họp lần thứ hai, ai cũng nghiêm mặt.

Tây Môn Tài Quyết ngồi trên bồ đoàn, nhìn Vạn Thần Úy, hỏi: “An Mộc Đạt tiền bối thế nào?”

Vạn Thần Úy lắc đầu: “An Mộc Đạt tiền bối không đồng ý gặp ta. Hệ thống phòng ngự Lê Vân Đình Cư đã mở. Khí tức của tiền bối vẫn còn ở đó, nhưng ta có khẩn cầu cỡ nào, cũng không hề đáp lại.”

Ba người im lặng.

Sức khỏe của An Mộc Đạt tiền bối chính là nhân tố quyết định vận mệnh thiên hạ hiện giờ.

Đây chính là Tông Sư, chỉ cần một mình cũng có thể dẫn mọi người đi lên!

Có những kẻ đang chờ Tông Sư ngã xuống, những ai rơi xuống hạ phong thì đang cố gắng giãy dụa, cố gắng chuẩn bị thêm cho tương lai sắp tới. Những ai hiểu biết đều rõ khi An Mộc Đạt Tông Sư ngã xuống, chính là mồi dẫn khiến cả thế giới thay đổi.

Mọi người rất mờ mịt với tương lai, ai cũng muốn biết An Mộc Đạt Tông Sư sắp xếp thế nào cho hậu sự.

Sự cơ trí và tầm nhìn xa của Tông Sư là ánh sáng hi vọng mọi người cần nhất hiện giờ.

Vạn Thần Úy và An Mộc Đạt tiền bối năm xưa giao tình không tệ, nên mới được phái tới Lê Vân Đình Cư bái phỏng, hy vọng sẽ nhận được vài lời chỉ dẫn, không ngờ An Mộc Đạt tiền bối lại không cho gặp.

Tây Môn Tài Quyết không nhịn được nói: “An Mộc Đạt tiền bối cũng thật là, tới lúc này rồi, thời cuộc tan nát tới mức này rồi, vẫn không quan tâm sao?”

Vạn Thần Úy rầu rĩ.

Niên Thính Phong lại vẫn bình thản như thường: “Ta đã nói trước rồi, chúng ta phải tự cứu lấy mình. Các ngươi đều nghĩ ta làm chó săn cho Diệp Lâm, nhưng các ngươi nói đi, có ai có năng lực hơn bà ta không?”

Tây Môn Tài Quyết cười gằn: “Phải, có năng lực lắm! Giết người mình như giết gà như thế, đương nhiên là có năng lực!”

Niên Thính Phong trào phúng: “ Không phải là lại đau lòng mấy tên đại sư đó đấy chứ? Các ngươi sẽ biết vì sao Diệp Lâm có khả năng đó nhanh thôi.”

Vạn Thần Úy ngẩng đầu lên: “Đại sư chi quang sắp kết thúc rồi à?”

“Nhóm đại sư đầu tiên sắp xuất quan.” Niên Thính Phong liếc hai người một cái, trầm giọng nói: “Thừa dịp chúng ta còn có giá trị, thể hiện cho tốt đi, sau này coi chừng không còn cơ hội nữa.”

Vạn Thần Úy nhìn thẳng Niên Thính Phong: “Nói.”

Niên Thính Phong lắc đầu: “Ta không thể nói. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, đại sư chi quang lợi hại hơn những gì chúng ta nghĩ. Không ai cản được bà ta, ta không thể, các ngươi cũng không thể.”

Tây Môn Tài Quyết mặt lạnh băng, hờ hững nói: “Người Tây Môn gia sẽ không làm bạn với Diệp gia.”

Vạn Thần Úy cũng lắc đầu: “Bà ta không thể đại diện cho cả Trưởng Lão Hội.”

Niên Thính Phong bình tĩnh đứng dậy, nét mặt trào phúng: “Đúng, nhưng mà mệnh lệnh của bà ta các ngươi vẫn phải nghe đúng không? Ta là đao trong tay bà ta, dùng để giết người. Các ngươi là đao bà ta để trên bàn dọa người. Coi như mỗi người có nhiệm vụ của mình đi, ha!”

Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.

Niên Thính Phong rời khỏi cửa, sự trào phúng và tùy tiện trên mặt biến mất, trở lại nét bình tĩnh.

Hắn không che giấu hành tung, giữa tầng tầng lớp lớp hộ vệ, đi tới phủ thành chủ.

Dọc đường đi, thị vệ và tì nữ nhìn thấy đều cúi chào, ai hắn cũng cười ấm áp, thỉnh thoảng gật đầu đáp lễ. Những tì nữ có chút tư sắc thấy Niên Thính Phong đại nhân phong độ tiêu sái như thế, má ai cũng đỏ hồng. Hắn đi qua rồi, các cô tụm vào nhau, hưng phấn bàn tán.

“Rất đẹp trai!” “Thật là đẹp.” “Đại nhân thực là dễ chịu, không cao ngạo chút nào.”

Niên Thính Phong ngoan ngoãn đứng ở cửa, chờ thông báo. Tuy Diệp phu nhân đã nhiều lần nói hắn muốn vào không cần phải thông báo, nhưng Niên Thính Phong vẫn tuân thủ lễ chế, không vi phạm lần nào.

Nghe báo hắn ở bên ngoài, Diệp phu nhân vội cho gọi hắn vào.

Diệp phu nhân giọng oán giận: “Đã bảo ngươi đừng khách khí như vậy, ngươi cũng lễ nghi quá đi. Chúng ta là cô nhi quả phụ, sau này đều nhờ vào ngươi mà.”

Niên Thính Phong cung kính: “Phu nhân nói quá lời, thuộc hạ không dám nhận.”

Dứt lời liền kể lại buổi họp hôm nay với Tây Môn Tài Quyết và Vạn Thần Úy, không sót một chữ nào.

Diệp phu nhân từ đầu đến cuối đều cười tủm tỉm, chờ hắn nói xong, mới chậm rãi nói: “Không nên gấp gáp, ai cũng cần phải có thời gian suy nghĩ. Con người sống trên đời không biết phải đưa ra lựa chọn bao nhiêu lần. Có những lựa chọn mang tới cho người ta huy hoàng, nhưng cũng có những lựa chọn chỉ cần chọn sai một lần sẽ không thể nào hối hận được nữa. Ngươi nói có đúng hay không?”

Niên Thính Phong cười: “Phu nhân nói thực là chí lý.”

Diệp phu nhân khẽ cười: “Nói chuyện khác đi, lần trước nhờ ngươi hỏi thăm Lôi Đình Kiếm Huy, thế nào?”

Niên Thính Phong cung kính: “Đang muốn báo với phu nhân.”

Hắn kể lại tất cả những phát sinh xảy ra trong thời gian vừa qua của Tùng Gian Cốc. Nếu Ngải Huy nghe được Niên Thính Phong báo cáo, nhất định sẽ phải kinh hãi, vì nhất cử nhất động gì của họ người ta cũng đều biết cả.

Diệp phu nhân trầm ngâm: “Tùng Gian Cốc không thể lẻn vào sao?”

Niên Thính Phong lắc đầu: “Không thể. Chỉ có người của Tùng Gian phái mới ra vào được, những người ngoài đều tụ tập ở khu Nịnh Mông. Chúng ta sợ đánh rắn động cỏ, nên không dám vọng động, vì ở đó có đại sư tọa trấn. Chúng ta có cần mạnh tay hay không?”

Diệp phu nhân suy nghĩ, lắc đầu nói: “Tạm thời chưa cần. Một cái sơn cốc nhỏ, không ảnh hưởng được gì tới trận chiến. Hơn nữa bọn họ cũng đã từ chối Tân Quang Thành, tạm thời không cần phải mạnh tay, để khỏi ép họ nghiêng về phía Tân Quang Thành.”

Niên Thính Phong kính cẩn: “Dạ.”

Diệp phu nhân trầm ngâm: “Nhưng phải để mắt kĩ Trọng Vân Chi Thương, Sư Tuyết Mạn là con gái Sư Bắc Hải, còn có Khương Duy, Tang Chỉ Quân phụ tá, không thể để cho bọn họ lớn mạnh. Mấy năm trước ta muốn đưa những người này vào đại sư chi quang , nhưng đáng tiếc, trong đó có không ít hạt giống tốt.”

Trong giọng nói bà ta xen lẫn một tia tiếc nuối.

Niên Thính Phong đáp: “Vâng! Vậy còn Ngải Huy?”

Diệp phu nhân cười: “Để mặc hắn dằn vặt cái Chiến bộ của hắn đi, à, tên nó là gì nhỉ?”

“Lôi Đình chi kiếm.”

Diệp phu nhân cười trêu: “Tên nghe không tệ. Đáng tiếc, chờ tới khi hắn làm được xong thì chiến tranh đã kết thúc rồi.”

Niên Thính Phong cũng cười: “Thuộc hạ nhất định sẽ không tới quấy rối hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.