Bóng đêm như thủy triều thối lui, thành thị từ trong ngủ mê thức tỉnh.
Bận rộn cả buổi tối Ngải Huy ngáp dài một cái, sinh diệt hoa tế thuật ảo diệu hắn vẫn chưa thể dò xét một, hai, thế nhưng ít nhiều ra được chút ít cũng làm cho tâm hắn treo lên chùng xuống không ít.
Một ngàn khối có phải là sẽ nhân vì cái chết của mình mà bị thương, hoặc nói buộc phải lưu ý sự sống chết của mình, phải thử ít mới biết. Chuyện khống chế diệt hoa nói thì dễ dàng, thực thi thì hắn không có nửa điểm manh mối.
Trò chơi vừa mới bắt đầu.
Cơn buồn ngủ đến, quay sang hỏi han Lâu Lan vài lời, ở trong kho hàng Ngải Huy gục xuống ngủ say như chết. Ở bên ngoài bôn ba, ngày ngày thần kinh căng thẳng, chỉ có trở về tinh thần mới có thể thanh tĩnh lại.
Tất cả mọi thứ như Sinh diệt hoa tế thuật huyền bí, Thượng Cổ di bảo, Đại Ngụy thương hội, mục hội các loại, giờ khắc này hắn quăng hết. Lúc này, hắn chỉ muốn ngủ thẳng thiên hoang địa.
Lâu Lan không quấy nhiễu Ngải Huy.
Ngải Huy không biết ngủ đã bao lâu, trong giấc mộng mơ hồ nghe được thanh âm cãi vã.
“. . . Bốn viên Tinh Nguyên đậu? Ha! Các ngươi sao không đi cướp tiền đi? Chưa từng nghe nói đạo tràng nhà ai dám mở cái giá này. . .”
“Tiểu gia không phải là không có Tinh Nguyên đậu, nhưng không cho không các ngươi như thế được! Coi ta ngốc hả?”
“Còn thật sự coi mình là một nhân vật? Dám bắt nạt tiểu gia, chờ xem!”
. . .
Trong giấc mơ mơ màng màng, Ngải Huy lại nghe thấy tiếng cãi vã.
“Không bán? Năm mươi vạn điểm Nguyên lực đủ kiếm lời rồi!”
“Quá tham lam, thường thường không có kết quả tốt. Ta cảm thấy các ngươi cố gắng cân nhắc đi.”
“Gọi chủ nhân ra đây, để một cái Sa Ngẫu ứng phó ta, có ý gì?”
Người nói càng lúc càng kích động, giọng càng lúc càng lớn, Ngải Huy mơ mơ màng màng không thể ngủ nữa. Ngải Huy bị đánh thức sắc mặt âm trầm, thật vất vả mới có giấc ngủ ngon, thế mà không ngừng bị người ta quấy rối, tượng đất còn bực mình.
Ngải Huy là tượng đất sao?
Hắn đứng dậy đi ra khỏi nhà kho, xa xa nhìn thấy một tên thể hình mập mạp nhìn qua như quản gia, tuổi trung niên, mặt phẫn nộ, thỉnh thoảng vung vẩy cánh tay. Mập quản gia nhìn thấy Ngải Huy thì càng thêm kích động, khí thế hùng hổ xông lại: “Ngươi chính là chủ nhân đạo tràng?”
Ngải Huy ngoẹo cổ nhìn đối phương.
“Ta cho ngươi biết! Ngày hôm nay đạo tràng này ngươi bán là bán, không bán cũng phải bán! Nếu như nhà ngươi thức thời, năm mươi vạn ngươi còn được cầm, nếu như không thức thời thì đừng có trách Sa gia chúng ta ăn nói khó coi. Hạng như nhà ngươi, đại gia ta nhìn nhiều lắm rồi, dám sĩ diện ở trước mặt Sa gia, chán sống rồi!”
“Sa gia? Sa gia nào?” Ngải Huy đầy mặt mờ mịt.
“Còn có Sa gia nữa khác chăng?” Mập quản gia lặng lẽ đắc ý hô: “Sa gia trong câu Vô sa bất thành ngẫu!”
“Là Sa gia này a.” Ngải Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn từng nghe về Sa gia, Sa gia được gọi là Sa Ngẫu gia, am hiểu chế tác Sa Ngẫu, có câu “Vô sa không được ngẫu”, ý tứ là du là loại cát nào, trong tay Sa gia đều có thể luyện chế thành Sa Ngẫu.
Mập quản gia càng thêm đắc ý, con mắt làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn Lâu Lan: “Sa gia chúng ta hành sự đoan chính, năm mươi vạn mua cái lều nát của nhà ngươi, đủ lời rồi. Tiểu tử, hiểu là có lời là được, không nên quá tham, cẩn thận tiêu hóa không nổi. Nếu ngày hôm nay có thể thành giao, cho ngươi thay con Sa Ngẫu miễn phí. Cho ngươi đổi sang con 【 Địa Long 】 Sa Ngẫu, ngươi cũng biết giá cả【 Địa Long 】 Sa Ngẫu rồi đấy.”
Ngải Huy hồ đồ dáng dấp vô tri: “Đổi cái gì đổi? Ngươi đưa thẳng ta một con 【 Địa Long 】.”
“Không được!” Mập quản gia đanh thép: “Ta gánh chịu nguy hiểm, nếu như bị bề trên kiểm kê thì chết. Ta phải đem con Sa Ngẫu dở của ngươi bù vào kho hàng cho đủ số, như vậy không dễ dàng nhìn ra. . .”
Ầm!
Một cái chân đạp vào mặt mập quản gia, lút vào tấc mỡ trên mặt một khoảng.
Mập quản gia lại như bị một con dã thú va vào, hô, bay ra cửa đạo tràng. .
Đám hộ vệ Sa gia thay đổi sắc mặt: “Thật là to gan!”
Một gã hộ vệ đưa tay đỡ lão quản gia, quản gia là thân thích nhà phu nhân, rất được gia chủ cùng phu nhân tín nhiệm nên có quyền lực rất lớn. Quản gia mà xảy ra điều gì bất ngờ, mấy người chịu không nổi trách nhiệm.
Gã hộ vệ vừa đụng tới thân thể quản gia, sắc mặt liền thay đổi.
Một luồng sức mạnh bá đạo mãnh liệt truyền đến, lúc này gã chẳng còn kịp phản ứng nữa, cơ thể quản gia va vào ngực gã.
Ầm!
Hai người đồng thời nện lên tường, rầm, tường gạch như xếp gỗ sụp đổ, chôn vùi hai người.
Thu hồi bàn chân, Ngải Huy nói thầm: “Lại còn nói Lâu Lan nhà ta là Sa Ngẫu hỏng, thực sự là sống rất thiếu kiên nhẫn.”
Đúng vào lúc này, mấy tên khác hộ vệ Sa gia gọi Sa Ngẫu từng người ra.
Ngải Huy nhìn những Sa Ngẫu này, có chút ngạc nhiên hỏi: “Lâu Lan, đây chính là Địa Long?”
Những con Sa Ngẫu này có dáng dấp rất kỳ quái, rõ ràng là hình người, thế nhưng trên lưng gồ cái sống lên, từng khúc xương gồ lên có thể thấy rõ ràng. toàn thân Địa Long Sa Ngẫu màu đen, tứ chi tráng kiện, nhưng không chút mập mạp, ánh mắt lạnh lẽo túc sát.
“Đúng, Ngải Huy.” Lâu Lan đứng sau lưng bảo: “Địa Long, Sa Ngẫu tinh nhuệ Sa gia, tài liệu chính là á quang Hắc Sa, lăng thạch trộn cùng đất sét xám tro. Ưu điểm là sức mạnh mạnh mẽ, năng lực sinh tồn xuất sắc, am hiểu chiến đấu, tuân thủ chỉ huy. Khuyết điểm là ở sa hạch, Thủy Thiên nham chế tác sa hạch là không đủ thông minh.”
Mấy câu Lâu Lan nói làm cho đám hộ vệ Sa gia đang muốn nhào lên phải mồ hôi lạnh.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đối phương đến cùng có lai lịch ra sao? Vì sao hiểu rõ Địa Long như thế? Địa Long Sa Ngẫu là tân Sa Ngẫu năm năm trước Sa gia mới bắt đầu sản xuất, là bí mật bất truyền, là Sa Ngẫu tiêu thụ chủ yếu.
Do đó trong mắt hộ vệ loé ra một vệt tàn khốc, hét lớn một tiếng: “Gian tế lớn mật, lại dám dò hỏi Sa Ngẫu nhà Sa gia ta! Không thể tha cho ngươi! Mọi người sóng vai tiến lên!”
Quản gia lòng dạ nhỏ mọn, trừng mắt tất báo, nếu bọn họ hoàn hảo không chút tổn hại nhất định sẽ bị quản gia ghi hận trong lòng. Gã cũng thấy tràng chủ Kiếm Tu đạo tràng này không dễ chọc, cho nên chụp mũ tội danh cái đã.
Mặc kệ trận này thắng hay thua, Sa gia sẽ lấy cớ để vấn tội.
Thực lực đối phương mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chống lại Sa gia.
Nhìn thấy Sa Ngẫu tiến tới, nghe được lời của đối phương, Ngải Huy cười gằn. Kinh nghiệm của hắn phong phú, đối phương mới vừa mở miệng, hắn đã hiểu đối phương tính toán điều gì.
“Lâu Lan, lưu Địa Long lại.”
“Được rồi, Ngải Huy!”
Lâu Lan hô lên vui vẻ, tỏa ánh sáng khác biệt. Cho tới bây giờ, ở phương diện chiến đấu nó không thể trợ giúp Ngải Huy. Nó thường thường hoài niệm trận mù chiến cũ cùng với Ngải Huy, được cùng Ngải Huy kề vai chiến đấu!
Ba năm rồi, Ngải Huy đã tiến bộ, Lâu Lan cũng không dậm chân tại chỗ. Tuy rằng hạn chế vì vật liệu, khó có thể thăng cấp toàn bộ thân thể, thế nhưng hấp thu rất nhiều Huyết tinh huyết hạch, Lâu Lan vẫn tự làm rất nhiều tiểu cải biến.
Đối phó Nguyên tu, Lâu Lan còn rất non nớt, thế nhưng đối phó Sa Ngẫu, là chuyện Lâu Lan am hiểu nhất.
Đều là Sa Ngẫu, chiêu thức của Địa Long ở trong mắt nó chả có gì bí mật.
Sa hạch là nhược điểm Địa Long, đối với Lâu Lan thì biết điểm này là tất cả. Huống chi nó biết nhiều lắm, tỷ như Thủy Thiên nham chế tác sa hạch đang ở tình huống nào sẽ trở nên trì độn hơn nữa, tỷ như á quang Hắc Sa trộn lẫn đất sét xám tro, nếu như Nguyên lực nồng độ thấp hơn điểm giới hạn sẽ sinh hiệu ứng bài xích vân vân.
Lâu Lan hóa thành một bãi lưu sa, rót xuống mặt đất.
Địa Long vừa vọt tới trước mặt Ngải Huy, đột nhiên như bị dính định thân pháp, không nhúc nhích nổi.
Đám Sa Ngẫu Địa Long lóe sáng, một hồi sáng một hồi tắt. Hơn mười giây sau, rầm rầm, lăng thạch trên lưng Địa Long bắt đầu rời rạc, rớt khắp mặt đất.
sắc mặt đám hộ vệ Sa gia như đất, ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, nó đã hoàn toàn lật đổ thường thức rồi.
Tại sao. . .
Khi bọn họ nhìn thấy Ngải Huy sải bước đi tới, nhất thời hoảng hồn, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?”
Ngải Huy nhếch miệng nở nụ cười, răng trắng uy nghiêm đáng sợ: “Đến đều là khách, để ta tận tình.”
Hắn không cho những Thổ tu này cơ hội, thân hình như điện, trong nháy mắt đả ngã chúng.
Thực sự là không biết những Thổ tu này nghĩ như thế nào? Ngải Huy âm thầm lắc đầu, Thổ tu bây giờ tình cảnh bết bát quá, những người này hành sự còn lớn lối như vậy, không phải muốn chết sao?
“Lâu Lan, trói hết lại!” Ngải Huy vung tay lên.
“Không thành vấn đề, Ngải Huy!”
Thanh âm chỉnh tề từ sân các góc không hẹn mà cùng vang lên.
Chỉ thấy từng cái từng cái Tiểu Lâu Lan to bằng hạt đậu từ mặt đất nhô ra, cùng hô to: “Lâu Lan đến rồi!”
Chúng hừng hực vui vẻ phóng tới chỗ đám tù binh hôn mê, nhảy lên thân thể tù binh.
Mấy đứa Tiểu Lâu Lan nắm lấy dây thừng to hơn cả thân thể, vứt ngang dọc khắp người tù binh, cùng hô lớn: “Lâu Lan, nhận dây thừng!”
Vài con Tiểu Lâu Lan đứng ở trên người tù binh đồng thời dang hai tay ra, nhận lấy dây thừng, hô lớn đáp lại: “Lâu Lan tiếp được rồi!”
“Lâu Lan bắt đầu thắt!”
“Lâu Lan thắt thành công!”
“Lâu Lan, chuẩn bị nâng hắn.”
“Lâu Lan đến rồi!” “Lâu Lan đến rồi!” “Lâu Lan đến rồi!”
. . .
Khí thế ngất trời khiến Ngải Huy cảm khái vạn ngàn, cứ như tập đoàn xây dựng ngoài thành ấy.
Trong nháy mắt, Hộ vệ Sa gia lẫn quản gia tất cả đều bị trói gô lại.
Ngải Huy tính tính toán toán, khi quản gia nói lấy Địa Long đổi Lâu Lan, hắn liền biết nhất định không cách nào hữu nghị cùng Sa gia. Quản gia tuy mập, thế nhưng nhãn lực không tầm thường, lão nhìn ra Lâu Lan bất phàm, đã sinh ra lòng tơ tưởng.
Tuy rằng nguyên nhân Hoàng Sa Giác luân hãm, gia tộc Thổ tu như Sa gia tình cảnh gian nan, thế nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Nếu là mấy ngày trước, hắn nhất định sẽ hết sức kiêng kỵ.
Thế nhưng bây giờ bước vào Ngoại Nguyên, thực lực của hắn ở toàn bộ phương vị tăng nhanh như gió, lòng tự tin tăng nhiều.
Vua cũng thua thằng liều, đối phương gia đại nghiệp đại, chọc phải tên như vậy mới là phiền phức.
Ngải Huy biết điều, không thích gây sự, thế nhưng hắn chả bao giờ sợ phiền phức. Như thế nào đi nữa lợi hại hơn được Thần chi huyết lợi chăng?
Không thể hữu nghị, vậy chỉ dùng nắm đấm nói chuyện.
Trong khoảng thời gian gần đây, Ninh Thành cuồn cuộn sóng ngầm, tiểu Ngũ Hành Thiên đã thành lập, Ngải Huy liền hiểu mảnh đất đạo tràng này e là có không ít người coi trọng. Ở trong thành, những nơi có diện tích lớn như vậy ít ỏi lắm.
Không biết bao nhiêu người trong bóng tối dòm ngó, nếu như giờ khắc này hắn biểu hiện hơi hơi yếu thế, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ tham lam nhào lên, nuốt cả xương xẩu hắn.
Ngải Huy hi vọng đạo tràng có thể bán với giá tiền cao, hành vi Sa gia quả thực chính là muốn đoạt tiền trong túi hắn!
Hắn nhìn về cửa lớn đạo tràng không một bóng người nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ, trong đôi mắt tất cả đều là Tinh Nguyên đậu lóng lánh ánh sáng.