Khổng Tước Hoàng dẫn người đi rồi, sắc mặt của Bạch Hổ Hoàng cũng không khá hơn chút nào, đám trưởng lão còn ở lại cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không cẩn thận bị giận chó đánh mèo.
Ngạo Nghiệp mặt đầy vẻ âm trầm đứng trên đại điện không nói một lời, trong lòng lại thoáng qua không ít suy nghĩ. Khổng Mân từ xưa đã là một kẻ không có lợi thì sẽ không dây vào, hắn đã trợ giúp Hoa Liên như vậy, tất đã lấy được thứ gì đó khiến hắn động tâm. Ví dụ như… độc mà Ngạo Vô Song trúng phải.
Dù sao ông ta cũng là Yêu Hoàng một phương, dĩ nhiên là hiểu biết cũng nhiều hơn Yêu Tu bình thường, đan độc ông ta cũng đã từng gặp, trên tay cũng có một ít nhưng chưa từng nhìn thấy thứ nào quỷ dị như vậy, nếu đan độc này là do Hoa Liên luyện chế ra, thì như vậy, nàng đích thực là rất có giá trị. Chẳng qua là so sánh giữa giá trị này và đại cục, vẫn có chút nhỏ bé không đáng kể.
Lần này Khổng Mân có thể giúp nàng ta, nhưng lần sau nàng ta có thể an ổn được sao?
Nghĩ đến đây, sát khí trên người Ngạo Nghiệp dần dần rút đi, chân mày thoáng giãn ra, các trưởng lão trên đại điện cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Mai đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại.”
Hắn cũng muốn xem xem, Hoa Liên rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn.
Sau khi quay lại Khổng Gia trại, biết hai mẹ con nàng có chuyện cần nói, Khổng Mân và Khổng Uyên đã tránh đi trước. Hoa Liên đi bên cạnh Hồ Uẩn, từ từ bước về phía chỗ ở của mình.
Trong lòng Hoa Liên mơ hồ có một ý niệm chẳng lành, từ lúc nàng nhìn thấy Hồ Uẩn, ý niệm này vẫn chưa từng ngừng lại. Phải chăng nàng không nên trở về?
“Tiểu Liên, con không nên quay về.” Bước chân Hồ Uẩn chậm lại, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vài phần mệt mỏi.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Liên chợt dừng bước.
“Sợ rằng Yêu tộc sẽ liên thủ với Chính đạo, hai bên đã định ra một hiệp nghị, con… cũng nằm trong hiệp nghị đó.” Hồ Uẩn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Liên, trong mắt mang theo sự áy náy nhàn nhạt.
Nếu không phải vì bà, Hoa Liên đã không bị cuốn vào những chuyện này.
Hoa Liên rũ mắt, thanh âm dần trở nên lạnh lẽo, “Là Linh Lung cung đề xuất?”
“Trừ Kim Luân tự, Nhị cung Tam điện của Chính đạo đã thay mặt toàn bộ đồng ý, Yêu tộc đang suy nghĩ chuyện này.” Tuy nói là suy nghĩ, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, nếu không phải như vậy, Vân Khi đã không hạ thủ với bà trước.
Ngạo Vô Song, chẳng qua chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, điểm này Hồ Uẩn hiểu rõ trong lòng. Vân Khi sẽ không ra tay với bà, nhưng lại không thể không giao Hoa Liên ra, cho nên mới xảy ra chuyện bà bị Ngạo Vô Song bắt này.
Khổng Tước Hoàng tại sao lại đổi ý giữa chừng, bà không biết, bà chỉ biết là, một Khổng Tước Hoàng, không thể giữ được Hoa Liên, trừ phi bên phía Chính đạo chịu nhả ra.
“Con cũng không biết là sức hút của mình lại lớn đến vậy.”
“Nghe nói là bởi vì Linh Lung cung mời được một vị tiền bối đã vượt qua sáu đạo thiên kiếp xuất chiến.”
“Cho nên con bị coi như cống phẩm, dâng cho Thương Tình sao…” Hoa Liên lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó nhếch lên một nụ cười lạnh, “Yêu tộc cảm thấy, đám Ma Tu kia nhất định sẽ thua ư?”
Hồ Uẩn ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên đỉnh đầu, khẽ thở dài, “Ai mà biết được.”
“Chuyện này… xảy ra từ bao giờ?” Hoa Liên đột nhiên hỏi.
Hồ Uẩn sửng sốt một chút, “Đại khái khoảng hơn hai tháng trước.”
“Nói vậy… chắc hắn sớm đã biết rồi…” Đã vậy, hắn còn đưa mình quay về, hắn làm vậy là có ý gì? Có phải hắn đã biết được chuyện gì, cho nên mới yên tâm đưa mình về Đại Hoang sơn như vậy?
Hoa Liên không nhịn được có chút ảo não, nàng dường như vĩnh viễn không đoán nổi suy nghĩ của Ân Mạc, cảm giác này, thực khiến người ta khó chịu.
“Hắn? Con nói là hòa thượng tên Niết Thiên đó?”
Thấy mẫu thân cười như không cười mà nhìn mình, Hoa Liên cảm thấy mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Tiểu Liên, con hiểu hắn lắm sao?” Con gái có quan hệ tốt với Khổng Uyên, bà không hề lo lắng, nhưng còn Ân Mạc, khi hắn lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện trước mặt mình, Hồ Uẩn bị kinh sợ không ít.
Không chỉ vì việc hắn là một Phật Tu mà lại có thể xuất hiện ở Đại Hoang sơn này, mà còn vì, bà có thể nhìn thấy sự băng lãnh ẩn sau nụ cười của nam nhân kia.
Cảm giác đó không phải là cố ý tạo ra, mà là một thứ đã ăn sâu vào xương tủy, không thể nào xóa bỏ.
Bởi vì chưa từng gặp Hoa Liên và Ân Mạc ở bên nhau cho nên Hồ Uẩn đến giờ vẫn rất lo lắng. Bà không biết, Ân Mạc muốn lấy thứ gì trên người Hoa Liên.
Câu hỏi của Hồ Uẩn khiến cho Hoa Liên trầm mặc một lúc, nàng đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Nàng biết thân phận của Ân Mạc, một vài thú vui đáng ghét, tính tình của hắn, nhưng, những gì nàng biết, là thực sao? Điểm này, mới là thứ nàng không xác định.
Trong mắt nàng, Ân Mạc quá mức phi thường, không gì không làm được. Sự cường đại đó khiến cho nàng cảm thấy Ân Mạc mà nàng biết, thực ra là giả chưa biết chừng.
”Con không quá hiểu hắn, nhưng hắn sẽ không làm con tổn thương.” Hoa Liên nhìn về phía Hồ Uẩn, rất nghiêm túc nói với bà.
Hồ Uẩn yên lặng nhìn Hoa Liên, một lúc lâu mới gật đầu một cái, “Vậy là được rồi. Tiểu Liên, hiện giờ Đại Hoang sơn đối với con mà nói cũng không an toàn, nếu Khổng Tước Hoàng chịu giúp con, không bằng để ông ta đưa con rời khỏi chỗ này đi.” Hồ Uẩn cũng không muốn đặt hy vọng trên người Khổng Tước Hoàng, chẳng qua là, bà không có năng lực để bảo vệ Hoa Liên.
Quả nhiên, giống hệt những gì Ngạo Vô Song nói, rời khỏi Vân Khi, bà chẳng là gì cả, không có bất cứ thứ gì. Nhưng dù như vậy, bà vẫn đứng về phía Hoa Liên, bà đã từng phải chịu nỗi đau mất người thân, bà không muốn chịu nỗi đau ấy lần thứ hai.
“Mẹ, chuyện này cứ để con xử lý, mẹ yên tâm đi, bọn họ không động đến con được đâu.”
Thấy Hoa Liên chắc chắn như vậy, Hồ Uẩn cũng không hỏi gặng nữa, hai mẹ con nắm tay tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Hổ Hoàng đại khái là rất lo Hoa Liên sẽ đổi ý, ngày hôm sau đã phái người đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại. Thứ thuốc lần trước Hoa Liên sử dụng cho Ngạo Vô Song ở Bạch Hổ tộc vẫn chưa mất hiệu quả, thân thể nàng ta không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng chỉ có mình Hoa Liên biết, ngoài mặt thoạt nhìn như nàng ta vẫn đang hôn mê, thực tế, những đau đớn nàng ta phải chịu vẫn không mất đi tí nào, chẳng qua là không biểu hiện ra ngoài thân thể mà thôi. Người khiến cho nàng phải ghi hận, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Sau khi đưa Ngạo Vô Song đến hậu viện nơi nàng ở, Hoa Liên giống như quăng một đống rác ném người vào trong góc, căn bản không hề có ý cứu người.
Nếu không phải kiêng dè chỗ này là Khổng Gia trại, mấy tên hộ vệ của Bạch Hổ tộc kia chắc đã sớm xé xác Hoa Liên. Mỗi lần ra cửa đều thấy bọn họ đứng canh chừng ở ngoài viện, hung dữ nhìn trừng trừng nàng khắp nơi, Hoa Liên trái lại không có tí căng thẳng nào, vẫn nên làm gì thì làm việc ấy, đợi cho đến ngày thứ ba, Ngạo Vô Song cuối cùng cũng có thể động đậy.
Sáng sớm, Hoa Liên còn chưa ra khỏi cửa đã có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Ngạo Vô Song, dĩ nhiên, nàng không hề ngạc nhiên tí nào khi mình trở thành đối tượng bị chửi rủa.
Cũng may thân thể Ngạo Vô Song vẫn bị trói buộc như cũ, nếu không với mức độ oán hận của nàng ta với Hoa Liên, sợ rằng sẽ trực tiếp ra tay giết người chưa biết chừng.
Chờ đến khi Hoa Liên ra cửa, bên ngoài viện của nàng đã có không ít người, có một số là bị tiếng chửi rủa kia thu hút, còn một số là đặc biệt đến xem Hoa Liên làm thế nào để giải hết độc cho Ngạo Vô Song.
Hoa Liên cũng không có ý định biểu diễn cho quần chúng xem, giơ tay phải siết chặt giữa không trung, cổ Ngạo Vô Song giống như đã buộc một sợi dây bị nàng kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dù sao Hoa Liên cũng là khách do Khổng Mân tự mình mời đến, đám yêu quái vây xem mặc dù tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng cũng không dám tự tiện vận dụng thần thức để dò xét những gì xảy ra trong phòng.
Có điều hai người mới đi vào chưa bao lâu, đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm vọng ra từ bên trong, thanh âm kia quanh quẩn giữa không trung hồi lâu vẫn chưa tiêu tan, chỉ mới nghe thôi đã thấy da đầu tê dại.
Đám người ngoài cửa hai mắt nhìn nhau, nếu không có người chặn lại, mấy gã hộ vệ của Bạch Hổ tộc đã sớm vọt vào.
Lúc này, trên da của Ngạo Vô Song, những vệt đen kia lại nổi lên, những vệt đen dày đặc từ từ chuyển động trên làn da cua nàng ta, theo sự khuếch tán của viên thuốc màu trắng trong tay Hoa Liên, những vệt đen kia chuyển động ngày càng nhanh, đột nhiên có một vệt đen vọt ra từ làn da của Ngạo Vô Song, sau đó liền biến thành một luồng khói đen tan biến.
Mỗi khi một vệt đen biến mất, Ngạo Vô Song đều kêu thảm thiết một lúc lâu, Hoa Liên ngồi trên ghế mỉm cười nhìn nàng ta, vẻ mặt không có lấy một tia dạo động.
“Đau không?”
Ngạo Vô Song khó khăn ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ cạch nhìn trân trân vào Hoa Liên, bởi vì cơn đau đớn trên người, môi của nàng ta đã bị cắn nát.
Hoa Liên quét mắt nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Muốn giết ta? Có rất nhiều kẻ đều muốn ta chết, cho nên, ngươi còn phải xếp hàng.” Sau khi viên thuốc màu trắng trên tay hoàn toàn biến mất, Hoa Liên thu hồi lò luyện đan, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nàng cũng không tính ở lại đây tiếp tục nghe Ngạo Vô Song gào thét, với mức độ trúng độc của Ngạo Vô Song, tiếng kêu thê thảm này ít nhất còn phải kéo dài một hai ngày nữa, hy vọng nàng ta có thể chịu được.
Sau khi Hoa Liên đi ra chợt phát hiện, ánh mắt của đám yêu quái đứng bên ngoài nhìn nàng đầy vẻ… sợ hãi. Nàng trông dọa người lắm sao?
“Tiểu Hoa Hoa, rốt cuộc ngươi đã làm gì trong phòng vậy, tại sao lại kêu thành cái dạng này?” Khổng Uyên vẫy vẫy tay về phía Hoa Liên, gọi nàng qua.
“Giải độc thôi, chẳng qua là quá trình, hơi khó nhìn một chút, nếu ngươi có hứng thú thì có thể vào xem.” Hoa Liên chỉ chỉ cửa phòng, nàng sợ Khổng Uyên xem xong rồi sẽ phát sinh chướng ngại về mặt tâm lý.
Khổng Uyên do dự một chút, cuối cùng nỗi sợ hãi chiến thắng lòng hiếu kỳ, tiếng kêu đó quả thực có chút ghê người, cho nên, vẫn là thôi đi.
Như dự đoán của Hoa Liên, sau khi độc trong cơ thể Ngạo Vô Song được trừ sạch, nàng ta không hề đi, trái lại còn có một nhóm người của Bạch Hổ tộc đến.
“Chẳng lẽ Yêu Hoàng đều rảnh rỗi như vậy sao?” Hoa Liên đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm với Hồ Uẩn, thân ảnh của Bạch Hổ Hoàng đột nhiên xuất hiện, phía sau ông ta còn có một đám Yêu tu mà Hoa Liên không nhìn thấu tu vi đi theo. Nhìn tư thế này, không giống như đến đón người, cũng không giống như đến để cảm ơn.
Hoa Liên liếc Ngạo Nghiệp một cái, hừ lạnh nói.
“Hoa Liên, ngươi chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải!” Ngạo Nghiệp quát lên.
“Quả nhiên, qua cầu rút ván mới đúng là tính cách của Bạch Hổ Hoàng, tiểu yêu ta coi như cũng đã được mở mang tầm mắt.” Lời của Hoa Liên khiến cho sắc mặt của Ngạo Nghiệp trở nên vô cùng khó coi, ông ta vươn tay túm lấy Hoa Liên, người chưa túm được, đã chộp phải một chiếc lò luyện đan to bằng bàn tay.
“Ngạo Nghiệp, sư phụ ta muốn hàn huyên với ngươi một chút.” Hoa Liên quay đầu nhìn về phía Ngạo Nghiệp, trên mặt mang theo một nụ cười rực rỡ.