Ngự Phật

Chương 104: Chương 104: Ta rất xác định




Thanh âm truyền đến từ nội điện, hơn nữa, chủ nhân của nó, nàng cũng rất quen thuộc, là Ngạo Vô Song.

Khóe miệng Hoa Liên khẽ nhếch, Bạch Hổ Hoàng cho rằng mấy ngày trước đã bắt đầu rồi sao, vậy chỉ có thể nói là suy nghĩ của ông ta quá tốt đẹp, thống khổ thực sự, kể từ bây giờ mới chân chính bắt đầu.

Nếu như nàng dự đoán không sai, những vệt đen kia chắc hẳn đã biến mất trên da Ngạo Vô Song. Bạch Hổ Hoàng nhất định đã vận dụng yêu lực của bản thân, những tưởng trục xuất được những vệt đen kia, không biết là làm vậy chỉ khiến cho quá trình khuếch tán của những độc tố kia nhanh hơn mà thôi.

Thanh âm này khiến cho động tác trên tay Ngạo Nghiệp càng ngoan độc hơn, sát khí trong mắt cũng càng thêm nồng nặc, “Khiến nàng trở lại bình thường, nếu không, ngươi tất phải chết không nghi ngờ.”

“Tất phải chết không nghi ngờ? Muốn động thủ thì nhanh lên đi.” Thái độ của Ngạo Nghiệp mới thực sự khiến cho Hoa Liên không còn sợ hãi, với tính cách của ông ta, nếu thực sự muốn mạng của nàng, nhất định sẽ không do dự lâu như vậy, xem ra, địa vị của Ngạo Vô Song trong lòng ông ta cũng không hề thấp.

“Ngạo Nghiệp, cứ tiếp tục như vậy, chịu khổ chỉ có muội muội của ngươi thôi, ta thấy tốt nhất ngươi nên ngồi xuống mà bình tĩnh nói chuyện với Hoa Liên đi.” Đây mới là lúc Khổng Mân góp lời. Vân Khi thì vẫn ngồi một bên, trầm mặc không nói gì, dường như đang suy tư chuyện gì đó.

“Không có gì để nói hết, nàng loại bỏ những thứ trên người Vô Song đi, ta tha cho nàng một mạng.” Trong mắt Bạch Hổ Hoàng, Hoa Liên chẳng qua chỉ là một con kiến nhãi nhép, một con kiến thì không có tư cách ra điều kiện với ông ta.

“Hoa Liên là khách của ta.” Khổng Mân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ Hoàng, trong mắt lóa lên bốn luồng ánh sáng. Tình cảnh này khiến cho mọi người trong đại điện đều vô cùng chấn động, hết sức kinh ngạc.

Khổng Tước Hoàng chẳng lẽ lại vì Hoa Liên mà khai chiến với Bạch Hổ Hoàng?

Ánh mắt của Ngạo Nghiệp ngưng trọng, sắc mặt càng thêm vẻ âm trầm, “Ngươi muốn che chở cho nàng?”

“Ta chẳng qua là đang nói cho ngươi biết chuyện này mà thôi, ngươi có thể coi như không nghe thấy gì cả mà giết nàng.” Khổng Mân hừ một tiếng, ông ta không nói gì, lại tưởng là ông ta không tồn tại hay sao.

Hoa Liên dù sao cũng đang ở Khổng Gia trại, nếu không phải Hồ Hoàng mở miệng, chỉ bằng Ngạo Nghiệp mà cũng dám đến Khổng Gia trại của ông ta bắt người sao. Bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, Ngạo Nghiệp lại càng khó hiểu với thái độ hiện giờ của Hồ Hoàng, đúng là thời cơ tốt để ông ta mở miệng.

Cuối cùng Ngạo Nghiệp trừng mắt nhìn Hoa Liên một cái, khiến cho nàng mất khống chế tâm thần một lần nữa, phun ra một ngụm máu, bấy giờ mới buông tay ném Hoa Liên qua một bên.

Hoa Liên một tay che ngực đứng dậy, từ từ rũ mắt xuống, giấu đi tâm tình trong mắt.

“Hồ Uẩn, đúng là đang ở trong Bạch Hổ tộc của ta. Có điều trước đó, ta muốn xác định ngươi có năng lực để chữa khỏi cho Vô Song không.” Dưới sức ép của Khổng Mân, Ngạo Nghiệp cuối cùng cũng chọn thỏa hiệp.

“Có thể.” Trong mắt Hoa Liên lóe lên một tia châm chọc, Bạch Hổ Hoàng có ý đồ gì, nàng rất rõ ràng. Nếu bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn thấu được thủ đoạn của nàng, nàng căn bản đã không xứng là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu.

Đối với giao ước của hai bên, Vân Khi từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ đến lúc nhắc tới Hồ Uẩn, ngón tay ông ta mới khẽ run lên.

Ngạo Vô Song được thị vệ của Bạch Hổ tộc đưa đến đại điện, toàn thân nàng ta trên dưới đều bị bao phủ bởi một tấm lưới màu hoàng kim, mỗi khi nàng ta giãy dụa, tấm lưới kia đều lóe lên một tầng kim quang chói mắt.

“Tốt nhất là ngươi có khả năng chữa khỏi cho nàng. Cái giá cho việc lừa gạt ta, ngươi không kham nổi đâu.” Ngạo Nghiệp bước xuống đứng bên cạnh Ngạo Vô Song, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.

Hoa Liên chẳng ừ chẳng dạ. Tay vừa lật, lò luyện đan xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Suy nghĩ vừa xoay chuyển, Nghiệt hỏa trong nháy mắt bùng lên, bao bọc lấy lò luyện. Một lần nữa nhìn thấy ngọn lửa đỏ như máu kia, ánh mắt Bạch Hổ Hoàng sững lại, ông ta nhớ, uy lực của ngọn lửa này chẳng phải chuyện đùa, cũng không biết rốt cuộc là tu luyện thế nào mà thành.

Hoa Liên không để ý đến những ánh mắt chăm chú xung quanh, thao túng Nghiệt hỏa nung nóng xung quanh lò luyện đan, sau đó lấy ra một viên đan dược màu xám tro ném vào.

Sau khi viên đan dược rơi vào lò luyện, chưa đến thời gian một chung trà đã biến thành một luồng sương mù, không đợi Hoa Liên có hành động gì đã chia thành bảy hướng, vọt vào trong thất khiếu của Ngạo Vô Song.

Sau khi thứ sương xám kia vọt vào, động tác giãy dụa của Ngạo Vô Song từ từ dừng lại, nhìn sắc mặt nàng ta dường như không còn đau đớn nữa.

Thấy vậy, Hoa Liên thu hồi Nghiệt hỏa, đồng thời, chiếc lò luyện đan cũng biến mất trong tay nàng, “Sao hả?” Hoa Liên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Nghiệp.

Sắc mặt Ngạo Nghiệp âm trầm gật đầu, “Người đâu, đưa Hồ Uẩn ra đây.”

Thân là Yêu Hoàng, các phương diện đều phải có hiểu biết sơ sơ, cho dù ông ta không tinh thông nhưng cũng không kém là mấy so với đan sư bình thường. Nhưng, Ngạo Nghiệp thực không nhìn ra, viên thuốc màu xám tro mà Hoa Liên lấy ra rốt cuộc là thứ gì.

Hơn nữa, thủ đoạn hóa thuốc viên thành sương mù, ông ta cũng mới gặp lần đầu.

Hồ Uẩn được người ta đưa từ hậu điện ra, bà mặc một thân váy lụa màu tím nhạt, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, bước chân nhẹ nhàng, thong dong đi về phía Hoa Liên, từ đầu đến cuối dường như bà căn bản không nhìn thấy Vân Khi.

Mà từ khi bà xuất hiện, ánh mắt của Vân Khi chưa từng rời khỏi bà. Cái nhìn gần như tham lam đó khiến cho ánh mắt Hoa Liên chợt lóe lên.

“Mẹ.” Hoa Liên nhìn Hồ Uẩn, “Mẹ vẫn ổn chứ?”

“Bình thường, sao đột nhiên lại quay về?”

“Có người nói với con Đại Hoang sơn tương đối an toàn, về rồi mới phát hiện ra, hình như không phải như vậy.” Hoa Liên cười cười.

“A, hắn có vẻ rất quan tâm đến con.” Hồ Uẩn đương nhiên biết Hoa Liên đang nhắc đến ai, từ lần trước khi người nọ đến Đại Hoang sơn để tìm bà, bà đã cảm thấy, quan hệ của nam nhân này với con gái mình nhất định không chỉ như những gì Hoa Liên đã nói.

Hai mẹ con này hoàn toàn không để ý đến mọi người trên đại điện, trực tiếp tán gẫu việc nhà. Đám trưởng lão kia vì có ba Yêu Hoàng đang ở đây nên dù bất mãn trong lòng cũng không dám nói gì, chỉ có mấy trưởng lão của Hồ tộc, ánh mắt nhìn về phía Hồ Uẩn có vẻ cực kỳ lãnh lẽo cùng với khinh thường.

“Mẹ sống ở đây thế nào?” Nhìn dáng dấp của Hồ Uẩn, dường như không bị hành hạ gì, tình huống này cũng nằm trong dự liệu của Hoa Liên.

“Bình thường, ở đâu cũng giống nhau.”

Hoa Liên gật đầu một cái, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Khổng Mân, “Khổng Tước Hoàng đã đồng ý với ta sẽ bảo vệ mẹ ta được bình an, không biết sau chuyện này mẹ ta có thể ở lại Khổng Gia trại được không?”

“Dĩ nhiên là có thể.” Khổng Mân mỉm cười gật đầu một cái với Hồ Uẩn.

Trước kia ông ta cũng không hiểu tại sao Vân Khi lại coi trọng một Hồ Uẩn có tu vi, địa vị chênh lệch quá nhiều với hắn như thế, giờ, cũng hiểu ra đôi chút.

Nữ nhân này, quả thực khác biệt với người thường. Tính tình của Hoa Liên, e chắc cũng bị ảnh hưởng bởi nàng ta.

“Vậy xin đa tạ Khổng Tước Hoàng.” Hồ Uẩn cũng không cự tuyệt đề nghị của Hoa Liên, dù sao giống như bà đã nói, hiện giờ, có đi đâu cũng giống nhau. Chẳng qua là có chút ngạc nhiên trong lòng, Hoa Liên rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cho Khổng Tước Hoàng ra tay hỗ trợ.

“Nàng xác định, muốn đến Khổng Gia trại sao?” Lúc này, Vân Khi vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.

Sắc mặt Hồ Uẩn không chút thay đổi, cũng chẳng hề quay đầu lại, “Ta rất xác định.”

Vân Khi đứng dậy, nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người bỏ đi, chớp mắt đã biến mất giữa thiên địa.

“Ba ngày sau, đưa Ngạo Vô Song đến Khổng Gia trại, ta sẽ giải độc cho nàng.” Hoa Liên kéo tay Hồ Uẩn, nói với Ngạo Nghiệp một câu, sau đó đi cùng với Khổng Mân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.