Ngự Phật

Chương 130: Chương 130: Thần khí Lưỡng Nghi đồ




Tơ hồng mặc dù không có tác dụng với nàng, nhưng một khi buộc lên trên tay sẽ để lại dấu vết. Muốn bỏ dấu vết đi thì chỉ có người buộc lên mới gỡ được. Thương lượng với Ân Mạc ư? Nếu hắn mà đồng ý thì mới đầu đã chẳng làm vậy.

Ân Mạc đón lấy cái gối ngọc đang bay về phía đầu mình, “Giận rồi?” Điển hình biết rồi còn hỏi.

Hoa Liên ngồi trên giường trừng hắn, ảo não tại sao mình lại đụng phải một kẻ có da mặt dày như vậy.

Ân Mạc cũng không quan tâm sắc mặt Hoa Liên khó coi thế nào, lại còn tự bước tới, thậm chí còn ngồi lên mép giường, chìa tay phải mình ra cho Hoa Liên nhìn, trên ngón út của hắn cũng có một vệt màu hồng.

“Nàng có một, ta cũng có một, cho nên… chúng ta hòa nhau?” Ân Mạc giở giọng thương lượng.

Từ khi chào đời đến nay, nàng chưa từng thấy tuyệt vọng như thế bao giờ. Mình rốt cuộc đã làm chuyện táng tận lương tâm gì mà lại có thể dẫn cái loại mặt dày này về nhà chứ?

“Ngươi đi chết đi!” Loáng cái lật chiếc chăn gấm dệt bằng tơ của tằm ngọc lên, Hoa Liên siết lấy cổ Ân Mạc đẩy ngã hắn trên giường, nhảy qua ngồi trên người hắn, từ trên nhìn xuống, “Gỡ ra cho ta, nếu không…”

“Nếu không sẽ cùng ta đồng quy vu tận?”

Hoa Liên có thể khẳng định, nàng thấy được sự mong chờ trong mắt Ân Mạc.

“Ngươi nằm mơ đi.” Nàng sẽ bị tên khốn này làm cho tức chết mất, tại sao trước kia lại không phát hiện ra hắn còn có tiềm chất làm vô lại như vậy chứ? Mấy trò ép mua ép bán, hắn làm đến là muốn sao được vậy, một chút áy náy cũng không có.

“Đừng giận mà, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, nàng không thấy nhớ ta sao?” Mấy ngày nay Hoa Liên vẫn tránh hắn, hai người ngay cả cơ hội để nói chuyện tử tế cũng không có, giờ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Một chút cũng không.” Động tác dưới tay của Hoa Liên không nhẹ chút nào, hiềm nỗi căn bản là không bóp nổi, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, đặt tay lên bả vai hắn thở gấp.

“Ta nhớ nàng, làm sao bây giờ?” Ân Mạc ngoan ngoãn nằm dưới Hoa Liên, vô cùng vô tội chớp chớp mắt.

“Ai khiến ngươi suy nghĩ linh tinh.” Hoa Liên dùng sức véo lên mặt hắn một cái.

Ân Mạc bắt lấy tay nàng, đặt bên miệng cắn một cái, đau đến mức Hoa Liên phải nhíu mày, vội vàng rụt tay mình lại, “Ngươi còn muốn cắn đứt chắc?”

“Nào có, chỉ muốn nếm thử chút vị thịt thôi.” Hắn không để cho Hoa Liên rút tay ra, “Nàng biết mà, thời buổi này làm Phật không có dễ.”

“Ngươi còn biết mình là Phật sao, lục căn không tịnh.”

“À… Hòa thượng xuất gia giữa chừng, lục căn không tịnh cũng là chuyện có thể hiểu được.” Nói xong, hai tay Ân Mạc đột nhiên nắm lấy thắt lưng Hoa Liên, chợt quay người lại, đè nàng xuống phía dưới, đột nhiên mỉm cười, đuôi mắt nhếch lên, khiến nụ cười của hắn có thêm vài phần mị hoặc.

“Giữa chừng?” Hoa Liên sửng sốt một chút, nắm được điểm kỳ quái trong lời nói của hắn, đang định hỏi tới đã bị hắn chặn miệng lại.

Đây không phải lần đầu tiên Ân Mạc hôn nàng, nhưng so với trước đây, dường như đã bớt đi rất nhiều sự kiêng dè, động tác trên tay cũng trở nên càn rỡ.

Mới đầu, Ân Mạc còn có thể thỏa mãn với chuyện môi lưỡi quấn quít, được một lúc thì nụ hôn nóng bỏng dần hạ xuống, bàn tay cũng bắt đầu không yên ổn, dịch xuống kéo vạt áo của Hoa Liên. Kết quả, hắn phát hiện ra mình thực bi kịch.

Tiên bình thường đều mặc Tiên y, theo lý thuyết thì có thể cởi ra, hiềm nỗi y phục của Hoa Liên là nàng huyễn hóa ra mà thành, nàng không đồng ý, ai cũng đừng mơ kéo ra được một mẩu, không chỉ có kéo không ra, dưới sự cố ý của nàng lại còn nóng đến mức khiến người ta không thể đụng vào nổi.

Đây chính là nhìn được mà không sờ được. Ân Mạc có chút bốc hỏa, hơi ngồi dậy, nhìn chằm chằm lớp lụa đỏ gần như trong suốt trên người Hoa Liên, dưới lớp lụa đỏ kia còn có thể mơ hồ nhìn thấy được làn da trắng nõn của nàng, mà đóa sen sắc đỏ như máu bên hông nàng lại càng thêm yêu dị, khiến cho người ta gần như không thể dời mắt.

“Sao không cởi?” Hoa Liên nằm trên giường khẽ thở, cánh môi bị hắn hôn có chút sưng đỏ, chỉ có ánh mắt là mang chút khiêu khích ác ý.

“Hay là ta gỡ tơ hồng ra giúp nàng nhé?”

Ân Mạc đột nhiên lại chủ động nhắc đến chuyện này, Hoa Liên cười lạnh, “Để cho công bằng, ta cũng phải cởi y phục?” Dù hắn chưa nói dứt lời, Hoa Liên cũng đã biết tỏng ý đồ của hắn, gầm ra tiếng, “Có biến ngay ra xa cho ta không thì bảo.” Một cước đạp lên ngực hắn, lực đạo không hề giữ lại một chút nào.

“Hoa Liên, ngươi đang… không… ạch… làm phiền, làm phiền rồi.” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một chân của Anh vừa mới thò vào, vừa hay nhìn thấy Hoa Liên đang đạp Ân Mạc, có chút lúng túng rụt chân lại.

Mặc dù Anh đã lui ra ngoài nhưng động tác vừa rồi nàng cũng đã nhìn thấy rõ ràng một hai, hơn nữa hai người còn đang ở trên giường, hơn nữa Ân Mạc còn quần áo xộc xệch. Nàng mới không tin y phục của Ân Mạc là do hắn tự biến thành bộ dạng như vậy.

Trừng mắt người đàn ông đang ung dung ngồi bên cạnh, Hoa Liên quay đầu qua chỗ khác nhìn về phía Anh, “Ngươi đã khỏe chưa?”

“Không có chuyện gì to tát, bệnh cũ tái phát thôi, về nghỉ mấy ngày là ổn rồi.” Anh tùy ý đáp, thấy nàng ta không muốn nói, Hoa Liên cũng không hỏi tiếp nữa.

Bởi vì có thêm một người nữa nên Ân Mạc trở nên trầm mặc không ít, khôi phục lại phong cách quen thuộc của hắn, chỉ mỉm cười không nói câu nào, nếu mà không quen, chắc cũng bị bộ dạng này của hắn gạt.

Hoa Liên nói mấy câu với Anh, đề tài bắt đầu nhắc đến Lăng Tiêu Yến lần này, “Nghe nói bên trên đưa xuống ba bộ thần khí, Sát Sinh Phật chắc cũng lấy được một một bộ chứ?”

Nghe Anh nói vậy, Hoa Liên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, bởi vì ấn tượng của nàng với Ân Mạc từ trước tới nay chính là kiểu không gì không làm được, hắn rốt cuộc lợi hại đến đâu, giờ phút này Hoa Liên cũng chưa thể hiểu rõ.

Có điều thấy đám Tiên Đế kia kiêng kỵ hắn như vậy cũng có thể luận ra được đôi chút.

“Ừ.” Ân Mạc nghiêng đầu nhìn Hoa Liên, phát hiện nàng đang nhìn mình chằm chằm, chân mày nhếch lên, “Muốn xem?” Câu này rõ ràng là nói cho nàng nghe, giọng điệu giống như đang trêu ghẹo một đứa trẻ con vậy.

“Một chút cũng không.” Hoa Liên cũng giận dỗi theo.

Ân Mạc cười cười, tay mở ra, một hình vẽ Lưỡng Nghi to bằng bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Lưỡng Nghi đồ kia đang chậm rãi chuyển động, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

“Lưỡng Nghi đồ?” Anh có chút ngạc nhiên liếc nhìn Ân Mạc, người đứng tên đầu tiên ở Lăng Tiêu Yến có thể được ưu tiên lựa chọn, Ân Mạc lại chọn Lưỡng Nghi đồ có lực công kích thấp nhất, khiến cho nàng thấy vô cùng kinh ngạc.

Nên nhớ là thần khí là thứ vô cùng hiếm thấy, chắc chỉ có vài vị Thánh nhân ẩn dật có truyền thừa từ Thượng cổ mới có, cho dù có là Tiên Đế cũng không phải là ai cũng có.

Hiếm hoi mới có cơ hội, có ai lại không chọn thứ tốt nhất, lại đi chọn thứ yếu nhất.

“Thứ này có vẻ hợp với ta.” Ân Mạc thu hồi Lưỡng Nghi đồ trong tay, giải thích.

Nghe hắn nói vậy, Anh cũng không phản bác. Mỗi người có nhu cầu khác nhau, câu này của Ân Mạc cũng không có vấn đề gì.

Đại khái là vì cảm thấy ở đây có chút mất tự nhiên, Anh ngồi được một lúc đã bỏ đi. Sau khi nàng ta đi rồi, Ân Mạc đưa Lưỡng Nghi đồ cho Hoa Liên, “Giữ lại phòng thân.”

Hoa Liên cũng không dông dài với hắn, nhận luôn. Nàng đã đắc tội mấy vị Tiên Đế, giờ cự tuyệt chính là bỏ luôn cái mạng nhỏ này. Nếu hắn vẫn ở lại Bách Hoa Viên thì nàng cũng chẳng cần vật này, đáng tiếc không thể, giờ chắc là hắn phải đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.