“Giận rồi?” Thấy gương mặt xinh xắn của nàng đã nghẹn đến đỏ bừng, điệu bộ bất cứ lúc nào cũng muốn lao tới quyết đấu sinh tử với mình một trận, nụ cười trong mắt Ân Mạc lại càng thêm sâu.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Liên tức giận hỏi, dù sao hắn đã tới chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
“Ta lo cho nàng, nên tới thăm một chút.” Ân Mạc đặt ly rượu trên tay xuống, ánh mắt không chút tránh né, nhìn chằm chằm vào nàng. Hoa Liên lại bị hắn nhìn cho có chút lúng túng, quay đầu đi.
“Chỗ này rất tốt.”
“Đúng là không tồi, cũng hợp với nàng.”
“Cho nên…”
“Ừm?” Ân Mạc cất cao giọng.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
Ân Mạc vẫn ngồi yên bất động, chỉ cười cười không đáp. Hoa Liên bị kích thích không nhẹ, nhưng cũng không gây ra hành động quá khích nào. Nếu hắn cứ ì ở đó không đi thì cứ coi như hắn không tồn tại là được.
Nghĩ thì hay vậy, hiềm nỗi một người to lù lù như thế, muốn coi như không nhìn thấy hắn, thực sự là độ khó hơi cao. Ân Mạc vốn là kiểu dù không động đậy gì, chỉ lẳng lặng đứng trong góc thôi cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác, huống chi hắn còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt ngươi.
Phật đều dễ làm như vậy sao? Phật tổ lại không giao nhiệm vụ gì ư? Hoa Liên vô cùng muốn biết, tại sao hắn ở chỗ nàng ngây ngốc lâu như vậy mà Phật giới chẳng có ai đến thúc giục. Cho dù thế nào, ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua.
Mặc dù không có ai đưa hạt giống hoa đến đây nữa nhưng Hoa Liên vẫn dốc lòng chăm sóc hoa cỏ mình đã trồng, trăm hoa trong Bách Hoa Viên dưới sự chăm sóc của nàng đã trở nên có sức sống.
Chỉ có đóa sen trong hồ nước giữa hoa viên vẫn mang vẻ nửa sống nửa chết, Hoa Liên cũng lười phải đi xem.
Thấy Hoa Liên bận rộn trong Bách Hoa viên, Ân Mạc ngồi dưới tán hoa nhìn theo, mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất sau bụi hoa mới từ từ thu hồi tầm mắt. Ánh mắt như có như không quét qua cửa vào Bách Hoa Viên, dắt theo một tia cười lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian này, Tử Vi Tiên Đế đã đến đây mấy lần, nhưng phát hiện hắn ở trong này xong thì không bước vào. Hắn cũng không nói chuyện này cho Hoa Liên, ngẫm chắc trong lòng nàng cũng biết rõ.
Lúc Hoa Liên độ kiếp đã nợ Tử Vi Tiên Đế một nhân tình, nói cho cùng thì chính là nhân quả. Hắn cho rằng bắt Hoa Liên làm những việc này là đương nhiên, có điều, Tử Vi rốt cuộc vẫn tính sai một chuyện, sau này sẽ có lúc hắn phải hối hận.
Hoa Liên lại là người chịu để mình thua thiệt sao?
Dạo một vòng mới ra khỏi bụi hoa, trên người Hoa Liên còn có mùi phấn hoa không phải của nàng, Ân Mạc nhích lại gần mấy bước, ngửi thấy mùi hương kia thì nhíu mày.
Vẻ mặt mang theo chút soi mói kia của hắn không giấu nổi Hoa Liên, nàng trợn mắt nhìn hắn một cái, ném cho hắn một miếng ngọc phù, “Dựa theo những gì viết bên trên đi tưới nước, đừng có nhầm.”
Ân Mạc lẳng lặng đón lấy ngọc phù, nhìn nàng vừa đi về vừa cúi đầu ngửi mùi vị trên người, chân mày rốt cục cũng giãn ra.
Tin Sát Sinh Phật ở lại Bách Hoa Viên không đi không hiểu sao lại nhanh chóng truyền xa, vốn chuyện tiên nhân nào đó muốn thỉnh Bồ Tát làm khách ở Tiên giới cũng không có gì lạ, cho dù ở mấy năm liền cũng không có gì đáng ngại. Nhưng Ân Mạc dù sao cũng hơi nổi danh một chút, Hoa Liên thỉnh thoảng rời khỏi Bách Hoa Viên, dọc đường đi, tiên nhân đụng phải nàng vậy mà lại đi đường vòng hết.
Ngay cả nói chuyện với nàng cũng phải cách một khoảng xa, giống như sợ nàng sẽ làm gì vậy.
Nàng đại khái đã hiểu tại sao Ân Mạc cứ kéo dài đến giờ vẫn không chịu đi, xem ra chỗ dựa phía sau của Đông Lâm Tiên quân mà nàng đã đắc tội không chỉ lợi hại bình thường, ít nhất là phải cao hơn Tiên Đế.
Trong Tiên giới, cao hơn Tiên đế thì chỉ có mấy vị Thánh nhân kia. Vị nào Hoa Liên cũng không thể đắc tội được, có thể nàng dám khiêu khích với Tiên đế, nhưng tuyệt đối không dám trừng mắt với Thánh nhân.
Ân Mạc làm vậy, thực sự sẽ không có vấn đề gì chứ? Hoa Liên có chút bận lòng nhưng lại không hỏi ra miệng.
Cho dù đã đến Tiên giới, biết một số chuyện về Ân Mạc, nàng vẫn cảm thấy nam nhân này khó bề phân biệt, giống như những gì mà mọi người biết cũng chỉ là một chút, còn sự thực thì hắn vẫn cất giấu.
Có điều hiện giờ, nàng sẽ không đi hỏi thân phận của Ân Mạc. Lúc trước muốn biết là vì nàng vẫn không hiểu tại sao nam nhân này lại bỗng dưng tìm đến nàng, thậm chí còn đối tốt với nàng như vậy.
Khi độ kiếp ở Địa Phủ, đài sen đã mất của nàng quay về nguyên vị, nàng mới cẩn thận suy nghĩ từ đầu đến cuối. Dĩ nhiên, nàng sẽ không thực sự cho rằng Ân Mạc chỉ đang bồi thường cho nàng.
Hắn là Phật, không có nghĩa là hắn thực sự có tâm địa Bồ Tát, nếu đồ đã lấy đi rồi thì việc gì phải trả lại cho nàng, chỉ khiến cho thù oán giữa hai người chất chứa sâu hơn mà thôi.
Có lúc, nàng rất thống hận mình lại suy nghĩ chuyện này rành mạch như vậy, cứ cảm giác như mình đang tìm đủ loại lý do cho hắn, sau đó mượn cơ hội để tha thứ cho hắn vậy.
Càng nghĩ vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, nàng trầm mặt đi đến tầng trời thứ mười chín. Mấy ngày trước Nguyệt Lão sai người đến tìm nàng xin mấy bụi cỏ Nhân Duyên để kết dây tơ hồng, nàng nhìn cái mặt của Ân Mạc đã thấy vừa phiền vừa tức, kết quả là mượn cớ này để ra ngoài.
Nguyệt Lão là một ông cụ hiền từ, bên cạnh đi theo một tiểu đồng, nghe nói nàng muốn tới nên đã sớm chờ ở đó, mặt cười tủm tỉm.
“Bái kiến Nguyệt Lão.”
“Tiên tử khách khí rồi, xin mời xin mời.” Nguyệt Lão vội vàng mời Hoa Liên vào.
Cỏ Nhân Duyên là thứ rất dễ trồng, Hoa Liên cũng không keo kiệt, một lần tặng luôn cho ông ta một mảng cỏ Nhân Duyên, đủ để ông ta dùng mười mấy năm liền.
Trong cái nhìn của bọn họ, hoa cỏ ở Tiên giới tương đối dễ hỏng, bình thường rất khó nuôi sống, đó chẳng qua là do người trồng không đúng mà thôi. Đặt ở chỗ Hoa Liên, hoa cỏ có trân quý hơn nữa cũng mọc thành từng mảng.
Được hẳn một mảng cỏ Nhân Duyên, Nguyệt Lão cười đến nở hoa, đặc biệt lấy một bụi cỏ Nhân Duyên kết thành tơ hồng, nhất quyết muốn tặng cho Hoa Liên.
Thực ra thì tơ hồng đối với tiên nhân mà nói thì chẳng có gì hữu dụng, có điều là đồ trong tay Nguyệt Lão không phải ai cũng có được. Có tơ hồng, ít nhất là có thể làm loạn nhân duyên ở hạ giới dưới sự cho phép của Nguyệt Lão, thần tiên trên trời, có mấy ai không có người có quan hệ tốt ở bên dưới.
Hoa Liên nhận lấy tơ hồng, mỉm cười rời đi.
Tiễn Hoa Liên đi rồi, Nguyệt Lão vẫn còn có chút tiếc nuối, liên tục nói cô nương này không tệ, khác hẳn với lời đồn bên ngoài, ít nhất cũng biết kính trọng người già.
Thấy Hoa Liên đi một vòng rồi trở lại, trong tay có thêm một sợi tơ hồng, Tiên giới này trừ Nguyệt Lão ra, khẳng định chẳng có ai lại mang thứ này đi tặng. Ân Mạc nhìn chằm chằm sợi tơ hồng kia một lúc lâu, cười đến là quỷ dị.
“Nhìn gì hả, chưa thấy tơ hồng bao giờ à.” Bị ánh mắt sáng quắc kia nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, Hoa Liên không nhịn được mở miệng.
“Đúng là chưa từng thấy.” Ân Mạc bước tới rút sợi tơ hồng trong tay nàng ra, độ bền chắc cực tốt, nhiệt độ trên da thịt truyền tới nàng, lại không hề chạm phải tay của nàng. Tạm thời, phản ứng của Hoa Liên với sự đụng chạm của hắn vẫn hơi lớn, cho nên chỉ có thể như vậy.
Đêm xuống, Hoa Liên hiếm khi không tu luyện, sớm lên giường đi ngủ. Đến nửa đêm, trên ngón út đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngứa, nàng ngọ nguậy ngón tay, không để ý đến, lại trở mình tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại đã phát hiện trên ngón út có thêm một vệt hồng hồng. Nàng nhìn chằm chằm ngón út một hồi lâu, lại nhìn Ân Mạc mặt đầy vẻ thần thanh khí sảng quang minh chính đại bước vào phòng của mình, vớ lấy cái gối ngọc trên giường quăng ngay qua.