CHƯƠNG 6-7
【6】
Mấy ngày sau Ngự Sử đại nhân cũng chạy quanh như thế.
Hoặc là lấy cớ ôn chuyện, hoặc là lấy cớ vui đùa.
Tự mình tới cửa cũng có, giả vờ tình cờ gặp cũng có.
Đêm tới quay về phủ, không phải say tới bất tỉnh nhân sự, thì là ức đến căm phẫn trào dâng.
Thật khổ.
Người cùng khổ còn có các vị đại thần.
…
Hộ bộ thượng thư: “Bệ hạ! Quý đại nhân hôm qua lại tới tìm thần, khăng khăng lôi kéo thần luận luật pháp Bích Nguyệt, thần mấy hôm trước bận rộn sổ sách, đã không chợp mắt mấy ngày mấy đêm rồi, hắn lại… Ai, thần là sắp bị ép tới chết.”
Hoàng đế yên lặng đỡ trán: “…”
Lễ bộ Thượng thư: “Bệ hạ! Cứ mặc kệ Quý đại nhân như thế thì không thể được, hôm ấy thần đang tiếp đãi tân khoa tiến sĩ năm nay, Ngự Sử đại nhân liền tới nói biết bao nhiêu lời kích động, thiếu chút nữa xúi giục hết học sinh bên dưới rồi.”
Hoàng đế yên lặng đỡ trán: “…”
Thái phó: “Bệ hạ! Ngự Sử đại nhân thật sự là quá mức rồi, cựu thần hôm đó hạ triều bị hắn kéo lại, rồi nói chuyện Thừa tướng sắp thú thê, đứng dưới nắng nói một tràng hơn cả tiếng, cựu thần hồi phủ liền vật trên giường nửa ngày, uống thuốc xong mới hồi thần lại được.”
Hoàng đế: “…”
Tướng quân: “Bệ hạ! Thần…”
Hoàng đế hơi nâng mắt nhìn.
Tướng quân tức khắc tắt ngúm vẻ bệ vệ, giọng rầu rầu: “Thần chỉ muốn nói, hôm đó Ngự sử đại nhân uống sạch rượu trong phủ thần…”
Hoàng đế đau đầu, thống khổ đẫy mắt: “Chúng ái khanh về trước đi, trẫm tối hôm qua thật sự là ngủ không ngon.”
【7】
Có nhiều chuyện đã rất lâu, hoàng đế căn bản lười chẳng quản.
Nhưng nếu bị bức tới độ nhất định phải phân, y dù có lười nữa, cũng không thể không quản tới.
Ai bảo thần tử đều là người của y đây, cảm giác vừa làm quân vừa làm phụ rõ thật là bi ai của kẻ làm thiên tử.
Chẳng trách y mỗi ngày đều sa sút biếng nhác.
Bên hồ sóng xanh, ánh nước óng ánh.
Hoàng đế lười biếng đánh một cái ngáp giữa bụi hoa: “Ái khanh, dạo nay ngươi hình như bề bộn nhiều việc?”
Ngự Sử đại nhân hổ thẹn: “Bệ hạ, chuyện ngài bàn giao lần trước, thần không xử lý tốt được.”
Hoàng đế nhướng mi: “Trẫm khi nào phân phó ngươi nhất định phải xử lý? Ngươi không xử lý được, hoàn toàn chứng tỏ việc này là chúng tâm sở hướng, ngươi cũng…”
Ngự Sử kinh hãi, to tiếng cắt ngang: “Bệ hạ! Chuyện này sao có thể mặc được! Các vị đại thần không phối hợp, ấy là bởi vì thần vẫn chưa làm tốt nhiệm vụ! Chỉ cần cho thần thêm chút thời gian! Chắc chắn bọn hắn sẽ ý thức được nguy hại của nó!”
Hoàng đế thở dài, vẫy tay: “Ái khanh, ngươi lại đây.”
Ngự sử đại nhân tà tà nghiêng người qua.
Hoàng đế ghé tai, thong thả nói: “Thật ra, chuyện này là trẫm ngầm đồng ý.”
Ngự Sử đại nhân khiếp sợ, phẫn nộ dâng lên: “Bệ hạ!”
Hoàng đế đè xuống bàn tay run rẩy của Ngự Sử, mắt mang ý cười: “Ngầm đồng ý Thừa tướng thú nam thế, chẳng qua là để tham dò hướng gió, dụng ý chân chính của trẫm…”
Ngự sử đại nhân không hiểu sao nổi da gà: “…”
Hoàng đế cười thản nhiên, giọng càng lúc càng nhẹ, đạo xuất kinh thiên: “Dụng ý chân chính của trẫm là, trẫm cũng muốn thú một nam thê —— lập hậu.”
! ! !
Ngự Sử đại nhân đầu loạn cào cào, thiên lôi cuồn cuộn: “Thế, thế…”
Hoàng đế ngồi lưng thẳng tắp, âm điệu nâng cao: “Tổ tiên Bích Nguyệt, ngay cả nữ đế cũng từng xuất hiện một vị, vì sao không thể có nam hậu?”
Ngự Sử đại nhân như ứ cổ: “Nhưng bệ hạ! Việc này… Thật hoang đường!”
Hoàng đế cười: “Nếu trẫm nói còn có một chuyện hoang đường hơn?”
Ngự sử đại nhân kinh hãi: “Cái, cái gì…”
Hoàng đế cười đầy bí hiểm, chầm chậm cầm tay Ngự Sử, lời thốt lại như địa ngục chi âm, giữa cảnh xuân tháng tư, lả lướt lọt vào tai.
“Ái khanh, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi thật sự vẫn không thể cảm giác dù chỉ một chút, tâm ý của trẫm?”