CHƯƠNG 24-25
【24】
Đương nhiên cuối cùng Ngự Sử đại nhân cũng khó trốn khỏi trận khiển trách của Hoàng đế bệ hạ.
Mãi tới khi ra khỏi hoàng cung, Ngự Sử đại nhân lại hùng hùng hổ hổ lao tới Trường Nguyệt lâu giải quyết cho xong chuyện phiền lòng nọ.
Nhưng lại bị cho hay, Vãn Phong đã thoát nô tịch, tự rời đi rồi.
“Tự rời đi!”
Ngự Sử đại nhân kinh nghi bất định, lớn tiếng lặp lại trước mặt Hình bộ thượng thư.
Hình bộ thượng thư mặt than uống trà: “Không phải quá tốt rồi sao.”
Ngự Sử đại nhân nhíu mày: “Ngươi biết cái gì! Ta bây giờ không biết chỗ tiểu quan kia, càng không thể đảm bảo hắn về sau có thể trải qua những ngày an lành không!”
Hình bộ thượng thư đặt chén trà xuống, nâng mắt nhìn Ngự Sử: “Vậy ngươi liền tiếp tục lo lắng đi.”
Ngự Sử đại nhân căm giận đứng dậy: “Không được! Hắn từ nơi ấy ra, lại không có bản lãnh gì, ta phải bảo đảm hắn sau ngày sống ngày tháng thanh bạch mới an tâm!”
Hình bộ thượng thư: “… …”
Ngự Sử đại nhân nhấc chân bước ra cửa: “Ta bây giờ sẽ tới Trường Nguyệt lâu một chuyến, rồi hỏi tin tức một chút!”
Hình bộ thượng thư bất đắc dĩ phải đứng dậy tiễn người. Lại đụng phải Ngự Sử đại nhân chợt dừng cước bộ.
Bởi vì Ngự Sử đại nhân thế nào cũng không ngờ.
Cái tên hắn đang phiền lòng kia!
Hiện giờ!
Lúc này!
Đang ở đây!
Phủ Hình bộ thượng thư! Đi trên hành lang! Bưng một dĩa điểm tâm! Tà tà tới!
Đợi tới gần, mỹ nam còn nở nụ cười thản nhiên về phía mặt than và mặt vặn vẹo của hai vị đại nhân.
Hòa nhã nói: “Đại nhân, sắp phải về sao?”
Ngự Sử đại nhân cố nén chấn động lớn trong nội tâm quay đầu lại, chất vấn: “Đây là chuyện gì?!!”
Hình bộ thượng thư mặt than, gật gật đầu: “Ừ, hắn ở quý phủ của ta, ngươi có thể yên tâm.”
Ngự Sử đại nhân nổi giận, lúc này giơ chân: “Cái gì mà ta có thể yên tâm?! Lục Đỉnh Phong ngươi nói rõ ràng cho ta! Vì sao người này lại ở chỗ ngươi! Ngươi mua hắn là có dụng ý gì! Ta cũng không phải là không có tiền!”
Hình bộ thượng thư mặt than, nhìn thẳng vào mắt Ngự Sử, bình tĩnh: “Bởi vì ta nợ hắn.”
Ngự Sử đại nhân cứng người: “… Lời này là… có ý gì?”
Hình bộ thượng thư mặt than trần thuật: “Năm năm trước ta tới Nam Lăng thì gặp hắn, nhưng năng lực không đủ, lúc ấy không thể giúp hắn thoát khỏi nô tịch.”
Ngự Sử đại nhân mặt trầm như băng: “… Nghe cứ như hí kịch, nhưng ngươi cũng không nên quan hệ tới một tên đoạn tụ!”
Hình bộ thượng thư mặt than gật đầu: “Ừ, ta thì không sao cả, ta đã sớm bảo dạo gần đây phát hiện hình như mình có khuynh hướng đoạn tụ, giờ thì khẳng định, ta thật là đoạn tụ, ngươi nếu thấy ghê tởm, thì sau này đừng tới tìm ta là được.”
Ngự Sử đại nhân: “… ! ! !”
【25】
Chí cốt nhiều năm là đoạn tụ?!
Ngự Sử đại nhân không thoải mái.
Đặc biệt là cái tên kia còn mua tiểu quan mình phiền lòng nhất, nghiễm nhiên là dự định muốn cùng gã ngọt ngào êm ấm sống chung.
Khiến Ngự Sử đại nhân quả thật là ngũ vị tạp trần.
Khiếp sợ, phẫn nộ, thống khổ, oán hận, không cam lòng…
Cảm giác so với lúc nghe Thừa tướng muốn thú nam thê còn khiến người ta… khó mà diễn tả được.
Một đêm không ngủ.
Khó khăn nuốt xuống.
Vốn nên giơ chân chỉ trích tức giận mắng mỏ.
Song Ngự Sử đại nhân nhìn tới cái tên bao giờ cũng mặt than, cũng không hiểu sao, bỗng nhiên liền mất động lực đi mắng nhiếc.
Khi tình cờ gặp nhau trên triều, đành phải giở vẻ lạnh lùng xa cách.
Như thiên niên hàn băng, mãi mãi không tan.
Hạ triều thì theo chúng thần tốp năm tốp ba thành một cục.
Thỉnh thoảng lại nghe con gái nhà thế gia kia đến tuổi rồi, đại nhân nào đó cưới một vị thiên kim tiểu thư rồi, đại nhân nào đó lại để thư sinh nghèo làm con rể rồi.
Tướng quân sáp tới hẹn Ngự Sử đại nhân đến lúc đó cùng tới nhà ấy uống rượu mừng.
Ngự Sử đại nhân nghiêm mặt không phản ứng.
Tướng quân liền cười a a nói, sao lúc nào cũng thấy ngươi trưng mặt thối ra vậy, chẳng lẽ nghe nhà bọn họ đều lo hỉ sự khiến ngươi cũng sốt ruột?
Ngự Sử đại nhân hừ lạnh, ta gấp cái gì.
Tướng quân ngạc nhiên, ngươi cũng hai mươi rồi quay qua quay lại liền tới ba mươi, còn không gấp? Ta là một thô nhân cũng không màng cái gì mà đạo lý thành gia lập nghiệp nối dõi tông đường vân vân, lại nói con người trên đời, chẳng lẽ người bầu bạn tìm cũng không thấy, lẻ loi cả đời? Vậy quá thê thảm rồi.
Ngự sử đại nhân dừng chân.
Tướng quân chưa phát giác ra, nhìn bóng dáng Hình bộ thượng thư ở phía trước, tiếp tục vừa đi vừa nói: cúc cung tận tụy vì triều đình thì tốt, nhưng cũng không thể chậm trễ bản thân đúng không? Ngươi cũng như Lục đại nhân, đều là thanh niên tài tuấn độc thân quá lứa trong triều chúng ta, vẫn nên bỏ ra chút thời gian giải quyết chung thân đại sự của mình cho tốt đi!
Ngự sử đại nhân nghe xong, thấp giọng trào phúng: hắn đã giải quyết xong sớm rồi.