CHƯƠNG 22-23
【22】
Màn đêm buông xuống.
Ngự sử đại nhân cầm ngân phiếu, hùng dũng hiên ngang bước vào Trường Nguyệt lâu.
Mặc dù là bằng cửa sau.
Nhưng đại khái là do tâm tình chuyển biến, Ngự Sử đại nhân phát hiện, phong cách bố trí của Trường Nguyệt lâu khá đẹp.
Hành lang chín khúc, đình đài lầu các, đều là đỏ lục xen kẽ.
Gió đêm phà tới, khẽ kéo theo tiếng đàn sáo… tiếng j□j [1]…
j□j: kí hiệu cho việc cua đồng 18+
Tê tái lòng người, ái muội liêu nhân.
Ngự sử đại nhân dừng cước bộ.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa sổ chạm hoa dưới mái hiên, thầm than đồi phong bại tục!
Sau đó chợt nghe tiếng cầu xin tha thứ khe khẽ, dịu dàng như mèo nhỏ.
“… Ưm… Công tử tha cho Vãn Phong đi… Đừng…”
“! ! !”
Đây… Đây là sao?!
Ngự Sử đại nhân chỉ thấy ngũ lôi oanh đỉnh! Vạn tiễn xuyên tâm!
Máu nóng trong người lập tức đảo ngược xông thẳng lên óc.
Hai tay run rẩy, hai chân lại dịch chuyển theo quán tính.
Không màng cản trợ, bất thình lình phóng tới đá văng cửa.
Trông thấy tình cảnh càng khiến Ngự Sử đại nhân tức giận thiếu chút hộc máu ba lít rồi mới hồi quy.
Chỉ thấy mỹ nhân j□j.
Bắp đùi tuyết trắng đang treo trên cánh tay nam tử.
j□j mở rộng, bạch trọc chảy dài, j□j không chịu nổi.
Ngự sử đại nhân hai mắt bốc hỏa, khí thế hãi nhân, nghiến răng nghiến lợi rít gào từng tiếng với tên khách làng chơi:
“Đồ vô sỉ! Ta phải giết ngươi a a a —— ”
【23】
Phủ Ngự Sử.
Ngự Sử đại nhân gục mặt.
Núp trong ổ chăn, giả chết.
Hình bộ thượng thư ngồi một bên nhấp một ngụm trà, chế nhạo: “Ngươi thật giỏi, thiếu chút nữa gây tai nạn chết người.”
Ngự Sử đại nhân giả chết: “… …”
Hình bộ thượng thư: “Muốn tới đại lao Hình bộ của ta thì nói thẳng, cần chi rầm rầm thế.”
Ngự Sử đại nhân giả chết: “… …”
Hình bộ thượng thư: “Chuyện ngươi suýt nữa chặt đứt căn mệnh của người ta, bệ hạ nhất định đã biết rồi, ngươi tự ngẫm sau này nên ăn nói thế nào đi.”
Ngự Sử đại nhân giả chết: “… …”
Hình bộ thượng thư buông mắt nhìn ổ chăn thật lâu, bất đắc dĩ: “… Nhã Minh.”
Ngự Sử đại nhân giả chết: “… …”
Hình bộ thượng thư: “Quý Nhã Minh.”
Ngự Sử đại nhân xốc chăn, lộ ra cái đầu tóc tai rối bù, bực mình: “Ngươi muốn nói gì nữa!”
Hình bộ thượng thư bỗng nhiên không nói gì, chỉ giương mặt than, thản nhiên cho Ngự Sử một câu trả lời cực kỳ thiếu đòn: “Không có gì, chỉ gọi ngươi thôi.”
Ngự Sử đại nhân: “… …”
…
Về phần hôm sau Hoàng đế hỏi Hình bộ thượng thư về thái độ hối lỗi của Ngự Sử, Thượng thư đáp thái độ rất tốt… Cái ân tình này Ngự Sử đại nhân hẳn sẽ không biết.
Nhưng thật ra sau đó Hoàng đế nhìn chằm chằm Hình bộ thượng thư thật lâu, chợt thở dài nói ái khanh ngươi cũng không dễ dàng.
Hình bộ thượng thư cung kính đáp bệ hạ thân là thiên tử chưởng quản thiên hạ càng không dễ dàng.
Hoàng đế cười như không cười gật đầu bảo trẫm tuy không dễ dàng nhưng cũng may còn có thể chọc người nào đó một chút.
Mặt than của Hình bộ thượng thư lộ vẻ nghiêm túc tỏ vẻ bệ hạ ngài như thế là không được.
Hoàng đế cười khoát tay nói ngươi yên tâm, trẫm không thích nam nhân.
Đoạn tụ? Ha hả, chỉ là thấy thú vị thôi.
———–
Tối edit tiếp .. Giờ tự dưng nổi cơn lười :))