CHƯƠNG 20-21
【20】
Còn lại chỉ là kết thúc.
Càn quét râu ria đại thụ mà thôi, có Hình bộ thượng thư được Ngự Sử đại nhân giám định thô bạo thuần túy ở đây, mọi chuyện trở nên…
Thô bạo thuần túy.
Đêm hè.
Tây Nam vừa có lễ Thải Ngu.
Trên đường đa phần là hoạt động trai thanh nữ tú khẩn cầu giai ngẫu.
Người tới chơi, vô cùng sôi nổi.
Vì để thể nghiệm phong tục nơi đây, Ngự Sử đại nhân mời Hình bộ thượng thư dạo một vòng trên đường.
Vì thế.
Ngự Sử đại nhân nghi hoặc nhíu mày: “Ta phát hiện, trên đường này rất náo nhiệt.”
Hình bộ thượng thư: “Ừ.”
Ngự sử đại nhân liếc: “Nhưng vì sao bên cạnh hai ta lại không có ai hết?”
Hình bộ thượng thư trơ mặt than, không đưa lời bình: “…”
Ngự Sử đại nhân mắt ngó theo đám đông chen chúc, tò mò không thôi, bất giác liền theo thật xa.
Vừa sửng sốt phát giác người sát bên càng lúc càng nhiều, càng thêm khó hiểu, chợt ngoảnh đầu lại bắt chuyện: “Ai, ta nói…”
Người đâu? !
Đưa mắt nhìn.
Nhất thời bị một màn phía xa làm nhói lòng.
Chỉ thấy anh bạn chí cốt Hình bộ thượng thư của mình trưng mặt than đứng trước một quán bán hàng rong.
Thân hình cao gầy thẳng tắp.
Dù trên đường người người qua lại, biển đông nghìn nghịt.
Nhưng lấy y làm trung tâm trong phạm vi một trượng…
Lại không người.
Tại sao lại… như vậy?!
Ngự Sử đại nhân quay về bên cạnh Hình bộ thượng thư: “Khụ khụ, ngươi đang nhìn gì thế?”
Hình bộ thượng thư nhìn không chớp mắt, mặt than nhìn thứ gì đó trên sạp hàng: “Đặc sản Tây Nam, bánh đậu xanh.”
Ngự Sử đại nhân nội tâm khổ sở, nâng giọng: “Sao tự dưng lại nhìn cái đó?! Không phải là đặc sản à! Ngươi rốt cuộc là thương nhớ nó tới bao nhiêu! Cố tình đâm chọt ta đúng không!”
Hình bộ thượng thư bình tĩnh vô ba nhìn sang Ngự Sử: “…”
Ngự sử đại nhân áp lực như núi, căm giận lầm bầm: “Rồi rồi rồi! Ta mua cho ngươi được chưa! Tiểu ca, cái này nhiêu tiền một bao? Cho ta mười bao!”
Hình bộ thượng thư thầm nghĩ ta đâu có ý đó, ngẫm lại thôi kệ đi.
Mặt than nhận mười bao bánh đậu xanh.
Người đi đường quanh họ lúc này mới nhiều hơn chút.
…
【21】
Quay về Hoàng đô đã là bảy tháng.
Trời nóng.
Nhưng lại không hề phá hỏng tâm tình tốt đẹp của Ngự Sử đại nhân.
Bởi vì, hắn rốt cuộc được thưởng rồi.
Mấy ngày vào triều tâm tình đều rất tốt, cũng không hề xuất hiện trạng thái gà trống chiến đấu của Ngự Sử.
Gặp người ngôn từ thân thiết, đôi mắt tự mang ý cười.
Khiến chúng thần không biết làm sao, nhưng đều cảm thấy gió xuân như đang phà tới.
Mãi đến khi quà thưởng ban xuống, Hình bộ thượng thư còn hơi hảo tâm biểu đạt nếu bạc không đủ bạc ban xuống chỗ y có thể cầm xài.
Ngự sử đại nhân đại vung ta, mắt cong cười lạnh đáp trả không cần! Cuối cùng hắn có thể dựa vào lực lượng bản thân hoàn toàn giải quyết chuyện phiền lòng, nhất định phải để đám đồng liêu phản bội hắn sáng mắt ra!
Hình bộ thượng thư mặt than thầm nghĩ quả thế, khí chất thong dong mấy dạo nay của người nào đó té ra chỉ là kiêu ngạo trá hình mà thôi.