Ngự Sử Đại Nhân Xông Pha Trên Con Đường Phản Đối Đoạn Tụ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 17-19

【17】

Nhờ trời không bằng nhờ mình, cầu trời không bằng cầu mình.

Sau khi Ngự Sử đại nhân khắc sâu nhận thức không một ai đứng chung một chiến tuyến với mình.

Hắn đã hoàn toàn buông bỏ việc kiếm đồng liêu ủng hộ.

Ngày nghĩ đêm suy.

Rốt cục nghĩ ra phương án giải quyết —— chuộc thân cho tiểu quan.

Đương nhiên phương án này nghĩ thoáng cái là tới, khó là khó ở chỗ bạc chuộc thân kiếm đâu ra.

Ngự Sử đại nhân một mình một thân làm quan, đằng sau cũng không có gia tộc góp sức.

Hoàng đế ban một phủ đệ rất lớn, nhưng trong phủ cũng chỉ có năm sáu tên hầu.

Tìm quản gia nhẩm tính các mục tài sản trong nhà một lần, cũng không nhẩm ra được mấy lượng bạc.

Quả nhiên là tay nghèo tay trắng, làm quan thanh liêm.

Đau khổ vô hạn.

Đang xoay sở mọi đường, trong lúc vô tình nghe Hộ bộ thượng thư ai thán thì nghe được một tin phấn chấn nhân tâm (?).

Hoàng đế muốn phái người xuống Tây Nam châu tra quan kiểm toán.

Cái chuyện nghiêm tra tham quan ô lại này tuy khổ sai.

Nhưng dựa theo quy củ Bích Nguyệt, lập công trở về là có phần thưởng!

Tài vật ban tặng ít thì trăm lượng, nhiều thì ngàn lượng!

Thỏi bạc trắng bóng phảng phất như đang phiêu trước mắt.

Ngự Sử đại nhân suy nghĩ một đêm, ngày kế tiến cung liền ‘Mạo Toại tự tiến’.

Hoàng đế vẻ mặt mệt mỏi nói ngươi nghĩ kĩ chưa, Tây Nam châu núi cao Hoàng đế xa, nếu gặp phải quan viên không thành thật hung sát người vậy ngươi chết cũng không ai biết.

Thế nhưng Ngự Sử đại nhân ý chí kiên định, khẳng khái công phẫn, đấu chí sục sôi.

Hoàng đế nghe tới phiền, giương mắt bình thản nhìn Ngự Sử đại nhân một lúc lâu, nhìn đến độ Ngự Sử đại nhân bồn chồn, mới thở dài nói: Ngươi muốn đi thì đi đi.

Quay đầu an ủi mình, đỡ phải mắt thấy tâm phiền.

【18】

Đêm trước khi đi.

Ngự Sử đại nhân lòng không nỡ.

Nghĩ hay là tới phủ Hình bộ thượng thư một chuyến.

Ngự Sử đại nhân lo lắng: “Ta chuyến này cũng không biết phải đi bao lâu, có một chuyên, nể tình hai ta đồng liêu nhiều năm còn là tri giao của ta, xin hãy giúp ta một chuyện!”

Hình bộ thượng thư trực giác đó không phải chuyện gì tốt, giương mặt than: “Ngươi nói đi.”

Ngự Sử đại nhân mắt lộ ra hung ác: “Giúp ta trông tên tiểu quan ở Trường Nguyệt lâu một chút! Ai dám ngủ với hắn! Nhớ tên dùm ta!”

Hình bộ thượng thư có chút mất hứng, giương mặt than: “Ta không rảnh!”

Ngự Sử đại nhân tức giận: “Bằng hữu bao năm! Lẽ nào ngay cả một thỉnh cầu như thế ngươi cũng không thể đáp ứng?!”

Hình bộ thượng thư ngước mắt nhìn Ngự Sử, bình tĩnh vô biên: “Từ giờ trở đi, chúng ta không phải là bằng hữu.”

Ngự Sử đại nhân bị tức, căm giận đứng phắt dậy, nổi sùng chỉ ngón: “Ngươi tên này! Không phải là cầu ngươi chút chuyện! Mà ngay cả bằng hữu cũng không muốn làm! Được! Không giúp thì không giúp! Ngươi! Ngươi  —— “

Hình bộ thượng thư trơ mặt than, bát phong bất động: “…”

Ngự Sử đại nhân nhìn bộ dạng chết tiệt dầu muối không ưa của y, lại không có lực phản kích, chỉ đành rống giận: “Ngươi đừng mơ ta mua đặc sản Tây Nam về cho ngươi!”

Dứt lời, phất tay áo rời đi.

【19】

Ngự Sử đại nhân đi một phát liền hai tháng.

Hành trình vất vả gian nan mưa máu gió tanh tạm thời không nhắc tới.

Tháng sáu.

Liễu châu Tây Nam.

Tiếng ve từ ngoài cửa sổ xuyên qua tầng tầng lá xanh.

Khiến cho Ngự Sử đại nhân đang viết tổng kết trong phòng tâm phiền ý loạn.

Ai đó cũng thật không ngờ, chiến trường thu quan đêm qua lại xuất hiện cái tên kia.

Gương mặt lạnh lùng, mang theo một nhóm người ào ào chạy vào đại trạch Trương phủ.

Giải cứu hắn khỏi cảnh rơi vào tình cảnh lưỡng nan.

Giải quyết dứt khoát, lấy tội danh giết chết tri phủ Biện Châu khi trước mà luận xử, trực tiếp áp người lên thẳng xe tù của Hình bộ đại lao ở kinh đô.

Kết quả này…

Quả thật là làm Ngự Sử đại nhân rầu rĩ không ngớt!

Ánh sáng trong phòng bị cản hơn phân nửa.

Ngự Sử đại nhân ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh: “Người của Hình bộ quả là lỗ mãng! Đoạt công lao người khác!”

Hình bộ thượng thư tìm một tọa ỷ ngồi xuống, giương mặt than: “Ngươi nói sao cũng được.”

Ngự Sử đại nhân buồn bực, đặt mạnh bút xuống: “Ta không có gì để nói! Ngược lại thì đã nhìn thấu tác phong Hình bộ nhà ngươi! Đồ cường đạo! Trộm cắp!”

Hình bộ thượng thư mặt than gật đầu: “Ừ, là bệ hạ để ta làm cường đạo trộm cắp.”

Ngự Sử đại nhân nhíu mày: “Ngươi nói gì? !”

Hình bộ thượng thư diện vô biểu tình: “Trong sáng trong tối, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng mà thôi.”

Ngự Sử đại nhân trầm giọng: “Bệ hạ đây là không tin tưởng ta!”

Hình bộ thượng thư liếc sang Ngự Sử, nhãn thần ý tứ hàm súc, âm giọng bình tĩnh vô ba: “Quan viên biết dùng đặc sản uy hiếp quan viên khác, bệ hạ cũng biết ứng phó theo.”

Ngự Sử đại nhân nhất thời nghẹn lời, vô lực phản kích: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.