CHƯƠNG 14-16
【14】
Ngự Sử đại nhân bị Hoàng đế hôn!
Hôm sau nhớ lại, vị Ngự Sử không chấp nhận nổi hiện thực hung hăng rửa miệng ba lần.
Rồi mới mặt mày âm u bước vào triều.
Thượng triều, Ngự Sử đại nhân cũng không thèm hòa nhã.
Âm u chằm chằm nhìn môi Hoàng đế bệ hạ một lúc lâu, tựa như hận không thể dùng mắt đẽo khoét.
Bất quá Hoàng đế mặt thô da dày, làm như không thấy.
Khiến Ngự Sử đại nhân tức đến nội thương.
Tức hơn nửa tháng.
Lực chú ý của Ngự Sử đại nhân mới không thể không dời khỏi chuyện “bị Hoàng đế thích”.
Bởi vì hắn phát hiện một sự kiện càng khiến hắn khó lòng chịu được.
Trường Nguyệt lâu xuất hiện một tiểu quan!
Nghe đồn là giống! hắn! bảy! phần!
Ngự Sử đại nhân trong quá trình điều tra biết được tin này, quả thật là máu họng nghẹn ứ, thiếu chút nữa phun khắp Ngự Sử đài.
Xế chiều hôm đó liền lấy bộ dáng sát thần đứng tại hậu viện Trường Nguyệt lâu.
Chưởng sự nơm nớp lo sợ: “Chẳng hay bỗng nhiên đại nhân giá lâm là vì chuyện chi?”
Ngự Sử đại nhân nhãn thần lạnh lùng: “Gọi tên tiểu quan tên Vãn Phong trong lâu ngươi ra cho ta!”
Vì vậy.
Vãn Phong bị kêu lên.
Cuối xuân, mỹ nhân như hoa mặc một bộ xuân sam màu đỏ tía bước dọc theo hàng hiên chín rẽ, chầm chậm tới.
Như thi như họa, thưởng tâm duyệt mục.
Vãn Phong dịu dàng cúi đầu: “Vãn Phong bái kiến Ngự Sử đại nhân.”
Dung mạo tương tự nét cười dịu dàng đứng đó, đả kích Ngự Sử đại nhân nội thương chảy máu không ngừng.
【15】
Đêm khuya.
Phủ Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Dẫn bụng đói bị kéo khỏi bàn cơm bị làm phiền đau đớn khôn kể.
Ngự Sử đại nhân phẫn hận khó nói đập bàn: “Ngươi nói xem, có cách nào niêm phong kỹ viện không!”
Kinh Triệu Duẫn bất đắc dĩ sửa sai: “Quý đại nhân, Trường Nguyệt lâu không phải là kỹ viện.”
Ngự Sử đại nhân nộ trừng: “Ngay cả tiểu quan còn có! Còn chưa tính là kỹ viện thấp hèn?! Cái nơi xấu xa đó! Không niêm phong thì thiên lý khó dung!”
Kinh Triệu Duẫn than thở, nói toạc móng heo: “Không phải là có một tiểu quan giông giống sao, đại nhân à, đó thật không tính là chuyện gì!”
Ngự Sử đại nhân kinh sợ: “Ngươi biết?!”
Kinh Triệu Duẫn hữu khí vô lực: “Tiểu quan tự treo biển hành nghề, toàn kinh cơ bản đều biết cả.”
Ngự Sử đại nhân tức giận: “Vì sao không ai nói cho ta biết?! Lần này nếu không phải Ngự Sử đài phá án tra xét, các ngươi chẳng lẽ đi giấu ta cả đời?!”
Kinh Triệu Duẫn có chút bất đắc dĩ, ánh mắt “ngươi nói xem” nhìn Ngự Sử.
Ngự Sử đại nhân liền hiểu, giận quá phản cười, lạnh đến dọa người: “Được…! Được lắm…! Các ngươi… Thật có thể nhịn!”
Ai ai cũng biết, chỉ riêng hắn không biết!
Đấy là…
Có ý gì?!!!
【16】
Ngự Sử đại nhân thể hội được nỗi đau bị đồng liêu phản bội.
Tuy hình dung như thế có hơi quái đản.
Nhưng sự thực chính là như vậy.
Bọn họ cũng đều biết nghịch lân trong lòng hắn, nhưng lại không thấu hiểu, tùy ý để nghịch lân sinh trưởng, đâm hắn, ngồi chờ —— xem náo nhiệt!
Hoàng đế một tay cầm tấu chương, một tay chống đầu, lười biếng ngáp, an ủi: “Ái khanh suy nghĩ nhiều rồi.”
Ngự Sử đại nhân áp suất thấp: “… …”
Hoàng đế: “Bọn họ bất quá cũng như trẫm, theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tiểu quan thì sao, liên quan gì tới chúng ta?”
Ngự Sử đại nhân áp suất thấp: “… …”
Hoàng đế đưa mắt về tấu chương, nhíu mày: “Có điều… Ngươi đề nghị niêm phong kỹ quán thuộc sở hữu của Hoàng đô là thế nào?”
Ngự Sử đại nhân căm giận: “Ý trên mặt chữ, gần đây Ngự Sử đài cũng giám sát được không ít quan viên ra vào những nơi không sạch sẽ, thần cho rằng, chỉ có niêm phong triệt để mới có thể ngăn chăn những chuyện làm mất mặt triều đình!”
Hoàng đế mân mím môi, phảng phất trầm tư: “Ừ… Niêm phong tùy tiện một vài kỹ quan thì được, nhưng Trường Nguyệt lâu sợ rằng không niêm phong được.”
Ngự Sử đại nhân nhíu mày: “Vì sao? Đó mới là long đầu chốn yên hoa liễu hạng!”
Hoàng đế thương hại nhìn Ngự Sử, không đành lòng thở dài: “Ngươi cũng đã nói là long đầu, lại không nghĩ tới nó dưới chân thiên tử trăm năm không ngã, chỗ dựa vững chắc của nó phía sau là ai?”
Ngự Sử đại nhân trợn trừng mắt, nghẹn họng: “! ! !”