CHƯƠNG 11-13
【11】
Ban đêm.
Ngự Sử đại nhân say mèm bước chân chệnh choạng.
Tên tôi tớ vẫn đi sát đỡ theo, bị Ngự Sử nổi nóng giật ra.
Một tay vịn tường, khập khiễng.
Ra khỏi cửa phủ thì gặp phải Thừa tướng hỉ phục đỏ thẫm đang mỉm cười tiễn khách.
Ngự Sử đại nhân cười lạnh: “Chúc Thừa tướng và phu nhân trăm năm hảo hợp.” Đoạn tử tuyệt tôn.
Thừa tướng mỉm cười: “Thực không ngờ Quý đại nhân có thể tới, cảm ơn lời chúc của ngươi.”
Ngự Sử đại nhân hừ lạnh phất tay áo, hùng dũng bước ra ngoài.
Chờ ra khỏi đường nhìn của Thừa tướng.
Ngự Sử liền tức khắc phù phù ngã ngồi bên tường.
Rầu rĩ thở dài, tâm tư rối ren.
Tên đoạn tụ chết tiệt đó…
Cái tên ghê tởm đó…
Nhưng hắn lại không ngăn được…
Ngồi hồi lâu.
Đôi ủng gấm trắng xuất hiện trước mặt Ngự Sử.
Hoàng đế hỏi: “Ái khanh, ngươi sao lại trốn trong góc tường mà khóc?”
【12】
Thật ra Hoàng đế là sau hôn yến mới tới.
Hơn nữa còn là đi bằng cửa sau, một mình gặp riêng đôi phu phu Thừa tướng, trộm xem mới mẻ.
Bất ngờ từ cửa sau bước vài bước liền gặp Ngự Sử đại nhân đang hồn bay phách lạc ràn rụa nước mắt.
Có một tí ti đau lòng.
Nếu bàn về mức độ căm ghét đoạn tụ của Ngự Sử đại nhân, người khác có thể chẳng hay, nhưng Hoàng đế lại khá rõ ràng.
Song với một kẻ lười trừ phi giang sơn xã tắc bị nguy hại mới dậy nổi nhiệt tình đây, thì hết thảy mọi chuyện khác y đều chỉ thích ngồi bàng quan.
Những chuyện riêng của thần tử, y dù biết nhiều đi nữa, bất quá cũng chỉ là nhắm một con mở một con.
Tối nay Hoàng đế lại nhịn không được cảm thán:
Người lớn thế rồi vẫn có thể yếu ớt như vậy.
Mãi đến khi kéo Ngự Sử đại nhân hồi phủ, Ngự Sử say mèm bỗng dưng nổi dũng khí giật lấy ống tay áo của Hoàng đế.
Ngự Sử mặt mày đau khổ, nhãn thần rã rời, bi thương thì thào: “Bệ hạ, ngài tại sao lại cho phép Thừa tướng thú nam thê?! Hành vi nhiễu loạn cương thường làm trái thiên lý này, quả thật là vô liêm sỉ!”
Hoàng đế gạt tay Ngự Sử, nghiêm túc hiếm thấy: “Ái khanh, ngươi hôm nay cũng phải thấy bọn họ bái đường, trẫm đứng sau cũng trông thấy, tình ý dâng đầy trong mắt hai người, không phải là điều rất tốt đẹp sao?”
Ngự Sử đại nhân nghẹn lời: “Nhưng… Nhưng loại chuyện vô liêm sỉ này…”
Hoàng đế ngồi bên giường: “Trẫm hỏi ngươi, cái gì gọi là vô liêm sỉ?”
Ngự Sử đại nhân lắp bắp: “Thì… Thì là chuyện đó…”
Hoàng đế sờ sờ đầu Ngự Sử: “Chỉ là hoan ái mà thôi. Nam nữ có thể, tại sao nam nam lại không được?”
Ngự Sử đại nhân cắn răng: “… Buồn nôn.”
Hoàng đế than nhẹ: “Đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy một cặp tình nhân.”
Ngự Sử đại nhân nhịn không được run người, đột nhiên cảm giác được khí lạnh, tay chân luống cuống tìm chăn che mình.
Hoàng đế vươn tay ngăn cản: “Lớn thế này rồi, bình thường nhìn cũng dũng mãnh, chỉ mỗi chuyện này đầu óc ngươi liền không thông.”
Ngự Sử đại nhân run lập cập: “Bệ hạ, ta, ta muốn ngủ.”
Hoàng đế nhìn bộ dạng sợ sệt của Ngự Sử đại nhân.
Đáy lòng bình tĩnh vô ba có phần tức giận khó kiềm.
Tuy biết không thể lưu manh như vậy, nhưng y vẫn cúi người.
“Ái khanh…”
“Hm…”
Vành môi ấm áp kề lên.
Ngự Sử đại nhân choáng váng.
【13】
Hung hăng đẩy người ra sau.
Ngự Sử đại nhân thẹn quá thành giận: “Bệ hạ! Ngươi! Ngươi ngươi ngươi! …”
Hoàng đế yên lặng không nói: “…”
Ngự Sử đại nhân giận không nhẹ, vô số cái “ghê tởm” “hạ lưu” “đê tiện” nghẹn ứ trong hầu kết một từ cũng không thốt nổi.
Sau cùng mũi xót, cực kỳ trầm thống ôm đầu: “Bệ hạ ngươi thích ta cái gì! Nói ra ta sửa không được sao!”
Hoàng đế giật giật khóe miệng: “Trẫm là thích ngươi ghét đoạn tụ, ngươi sửa đi.”
Ngự Sử đại nhân chóng mặt, ấm ức muốn chết: “Không có khả năng! Ta sẽ không theo ngươi đâu! Chết tâm đi!”
Hoàng đế lời hay ý đẹp: “Ái khanh ngươi say rồi.”
Ngự Sử đại nhân giận dữ gào to: “Ngươi chết tâm đi!”
Hoàng đế thầm nghĩ mình vốn làm gì có tâm tư đó.
Nhưng gò má đỏ bừng, mái tóc dài rối tung, nhãn thần giận dữ của mỹ nam đây, cũng khó mà không suýt có tâm tư kia.
Lắc đầu, gọi gia đinh.
“Hầu hạ đại nhân nhà ngươi cho tốt.”
Lúc này mới ngẩng đầu ngắm trăng, chầm chậm hồi cung.