Ngự Sử Đại Nhân Xông Pha Trên Con Đường Phản Đối Đoạn Tụ

Chương 14: Chương 14: Hàng Thật Giá Thật




CHƯƠNG 33 PN1: HÀNG THẬT GIÁ THẬT

Chiến sự chấm dứt. .

Lại một năm trôi qua. .

Xuân quang mạn mạn, hoa đào lấp lóe. .

Bích Nguyệt, Hoàng đế đại hôn. .

Hôm ấy. .

Ngự Sử đại nhân đứng giữa quần thần, nhìn Đế hậu hành đại lễ phu thê trên Quỳnh Hoa điện. .

Nội tâm vui mừng mơ hồ. .



Ngày đó Lạc Nguyệt đài. .

Đêm xuân, đại yến quần thần. .

Đế hậu phu thê tình thâm. .

Tay nắm tay bước ra. .

Trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành. .

Mọi người nhìn thưởng tâm duyệt mục, tự đáy lòng cảm thấy thật xứng đôi. .

Ngự Sử đại nhân cũng nghĩ như thế, trông Đế hậu xa xa nhìn không được cảm khái: “Bệ hạ và nương nương quả thật là một đôi bích nhân… Quả nhiên, trai lấy vợ mới là thiên lý luân thường.”

Hình bộ thượng thư ánh mắt không đổi liếc sang: “Ngươi rất hâm mộ? Vậy hôm khác ta lấy ngươi.”

Ngự Sử đại nhân gắt gỏng: “Cái gì gọi là ta hâm mộ?! Ngươi có hiểu được trọng điểm của ta không?!”

Hình bộ thượng thư gật đầu, nghiêm túc tưởng thật: “Ngươi là đang thúc giục ta lấy ngươi.”

Ngự Sử đại nhân nóng giận, ngón tay chỉ đối phương: “Ngươi định tức chết ta có phải không! Ai muốn ngươi lấy? Ai muốn gả cho ngươi!”

Hình bộ thượng thư kéo tay Ngự Sử xuống, cầm lấy: “Ừ, ta biết ngươi ngượng ngùng.”

Ngự Sử đại nhân vừa thẹn vừa giận, con ngươi loạn chuyển: “Ngươi buông tay! Nhiều người như vậy!”

Hình bộ thượng thư mặt than nắm chặt tay đối phương, tỉnh rụi nước đục béo cò: “Đêm nay.”

Ngự Sử đại nhân giận mà lúng túng: “… Ngươi!”

Hình bộ thượng thư mặt than, đứng đắn: “Thử thêm một lần.”

Ngự Sử đại nhân huyết sắc dâng cao, bực mắng: “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Buông!” .

Hình bộ thượng thư mắt điếc tai ngơ. .

Mắt thấy Lễ bộ thượng thư đang đi về phía này. .

Ngự Sử đại nhân hoảng hốt không thôi, vừa vội vừa tức, đành bại trận: “Rồi rồi rồi! Ta đồng ý! Buông tay! Có nghe không!”

Hình bộ thượng thư vừa lòng, buông tay. .

Ngự Sử đại nhân cuối cùng giãy ra được, nhảy ra hai bước, oán hận mắng: “Đê tiện! Bỉ ổi! Vô sỉ!”



Đêm. .

Phủ Ngự Sử. .

Phòng ngủ. .

Cửa sổ chạm hoa, phác họa ánh nến. .

Đi tới đi lui, bận bận rộn rộn. .

“Ây da, Lục huynh, ta chợt nhớ Ngự Sử đài còn có một phần công văn cần xem gấp, ngươi chờ đây, ta xem xong là ổn rồi!”

“…”

“Công văn xem xong rồi, ngươi có đói bụng không? Ta gọi phòng bếp làm bữa khuya, ngươi chờ đây, ta đi bảo bọn họ bưng tới!”

“…”

“No rồi? Đúng lúc, ta hôm trước viết phỏng theo thư pháp của Tống tiên sinh, ngươi qua giúp ta xem xem, xem có giống hay không!”

“…”

“Cái gì? Muốn ngủ? Đợi chút, ta gần đây mỗi đêm đều phải uống một chén thuốc dưỡng thần tĩnh khí, bọn họ chắc cũng đã đưa tới rồi!”

“…”

“Ừ, uống thuốc xong, chờ thêm một chút, đợi ta đi xem ——” .

“Quý Nhã Minh!”



Thật lâu sau. .

Đèn bị thổi tắt. .

Ngự Sử đại nhân chống đối lần cuối: “A! Có muỗi! Ta thấy nó rồi! Không được ta phải thắp đèn tắt nó… Đừng ưm…”

Hình bộ thượng thư ẩn nhẫn uất hận: “Ngươi vẫn là nên bảo toàn bản thân trước đi!”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.