Sau khi nhìn hắn cõng
Âu Dương An đi, Âu Dương Tĩnh cả người như băng tuyết ngàn năm bao phủ.
Nụ cười chứa sương lạnh, chậm rãi nâng ngọc tiêu lên thổi, nàng muốn hạ
xuống mệnh lệnh cuối cùng. Cho dù ba anh em Vương gia kia đã bị ăn thịt
cũng chưa đủ. Nàng muốn bọn họ toàn bộ đều không thể siêu sinh.
"Hú hú hú. . . . . ."
Tiếng tiêu như vô số Quỷ Hồn sói khóc gào thét vừa ra, đám mãnh thú đang giết chóc tròng mắt đỏ vằn bỗng càng trở nên điên cuồng. Mỗi đôi mắt mãnh
thú đều long lên dọa người, răng nanh âm trầm cắn vào thân thể Vương
Vân. Mặc dù thân thể đó đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vương Vân
chỉ cảm thấy cơ thể như không còn là của hắn, nhưng lãnh khốc thiếu niên như hắn không cam lòng. Chỉ thấy ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên đỏ sậm, miệng chảy máu bắt đầu thì thào niệm niệm. Vốn thân thể bị mấy mãnh thú tấn công trước mắt lại biến mất không thấy đâu nữa. Đám người trong võ
lâm bên cạnh lại một trận ồ lên.
Âu Dương Tĩnh khóe môi giương
lên, lộ ra ý cười trào phúng. Muốn trốn ư? Không dễ dàng vậy đâu, hôm
nay ngươi không thể không chết. Tiếng tiêu càng thêm thê lương, thậm chí làm cho vô số người trong võ lâm cảm thấy ù tai nhức óc. Mọi người
hoảng hốt, đám người đều bịt lấy lỗ tai, vận nội lực ngăn cản tiếng
tiêu, mà bóng dáng biến mất kia rất nhanh lập tức ngã xuống đất.
Âu Dương Tĩnh lạnh lùng cười, còn chưa kết thúc đâu. Thổi tiêu biến chuyển nhanh hơn, đám mãnh thú lập tức chia làm hai đội, một đội hướng về
Vương Vân bị thương trên mặt đất không cách nào chạy trốn đánh tới. Một
đám ào ào theo hướng chân núi mà đi.
Vương Vân rốt cuộc không
chịu đựng được hành hạ của mãnh thú, ngất đi. Thân thể thành từng miếng
nhỏ, rơi vào miệng mãnh thú. Giống như huynh trưởng của hắn Vương Phong
đã trở thành đồ ăn của thú vật.
Âu Dương Tĩnh ngừng tiếng tiêu,
người trong võ lâm buông hai tay xuống, ánh mắt nhìn nàng đã không còn
đơn giản là kinh hãi. Nữ tử này, nàng ta là ma quỷ. Ma quỷ kinh hồn, ma
quỷ tàn nhẫn. Toàn bộ đỉnh Ly Sơn biến thành A Tỳ địa ngục, Tu La tràn
ngập nhân gian.
Gió, gào thét. Mặt trời trốn vào tầng mây cũng e ngại nhìn thấy cảnh tượng này.
Mà đám mãnh thú chạy xuống núi đột nhiên đều trở về. Một đám miệng nhai
nuốt phần còn lại của chân tay đã bị cụt. Mọi người nhìn lên, vải áo
đúng là của Vương Yên lúc trước mặc. Nàng ta thậm chí ngay cả người đã
rơi xuống vách núi sâu cũng không buông tha?
Sắc mặt tương tự trắng bệch còn có Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ. Một người quá mức khiếp sợ, còn một người bị dọa phát khiếp.
Nhìn thi hài Vương Yên cũng bị mãnh thú nuốt vào, Âu Dương Tĩnh lúc này mới
cảm thấy nguôi giận. Ánh mắt đảo qua đám người tự xưng là anh hùng hào
kiệt trong võ lâm, nhìn bọn họ từng người một sợ hãi, như nhìn thấy quái vật, lập tức cười lạnh.
Rốt cuộc, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ.
Lâm Sơ Hạ lại né tránh ánh mắt của nàng. Âu Dương Tĩnh biết, cô gái gọi
mình là sư phụ sau này sẽ không còn nữa. Có điều hết cách, nàng vốn cũng không có ý định cùng những người này có nhiều quan hệ.
"Đa tạ Vân công tử mời, làm hỏng Đại hội võ lâm. Thật có lỗi, chúng ta cáo lui trước."
Dứt lời, không đợi Vân Tuyệt Trần lên tiếng. Âu Dương Tĩnh quay đầu hướng về Sở Ly La quăng một ánh mắt hỏi:
"Theo tôi đi không?"
"Đương nhiên." Sở Ly La sảng khoái cười: "Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau xông pha giang hồ mà, cô cũng không thể bỏ tôi lại được."
Âu Dương Tĩnh mỉm cười. Bạn, sẽ giống như vậy.
"Đi thôi." Nàng lại thổi tiêu, hai con hổ giống nhau con ngươi một cam một trắng đi tới.
Âu Dương Tĩnh nhún mũi chân một cái, nhảy lên lưng hổ.
Sở Ly La thấy thế, cũng nhảy lên lưng hổ bên kia.
Hai thiếu nữ cưỡi Bạch Hổ, vẫy vẫy tay dẫn đám mãnh thú rời đi trước mặt mọi người.
Một ngày kia, đại danh Ma Nữ cưỡi thú truyền khắp nơi.