"Bọn họ, chính là thức ăn của các ngươi."
Ầm ——
Lời nói lạnh như băng vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Toàn bộ đỉnh Ly Sơn như bị đóng kết thành một khối, mỗi ánh mắt đều
trừng nhìn về phía nàng, bọn họ chắc là nghe lầm thôi. Một nữ tử thanh
lệ như tiên nữ thế này sẽ nói ra lời tàn nhẫn vậy sao?
Ngay cả Vân Tuyệt Trần, Lâm Sơ Hạ cũng bị dọa sợ.
"Tĩnh nhi, làm tốt lắm." Duy nhất giơ ngón tay cái lên chỉ có Sở Ly La. Nàng
và Âu Dương Tĩnh tuy có khác nhau, nhưng cũng có điểm rất giống nhau.
Đối với người bên cạnh tương đối bảo vệ, thà phụ toàn bộ người trong
thiên hạ, cũng tuyệt đối không ủy khuất người một nhà.
"Grào ——" Vân Khinh Cuồng nghểnh cổ gầm lên, âm thanh như sấm, vang vọng cả đỉnh núi.
Đám mãnh thú như nhận được mệnh lệnh, bóng dáng to lớn tựa tia chớp hướng về phía Vương Vân, Vương Phong bổ tới.
Vương Phong sắc mặt đại biến, tay chân luống cuống liều mạng phản kháng.
Vương Vân sắc mặt trầm xuống, đôi mắt thâm thúy như biến đỏ, cùng mãnh thú xâu xé vật vộn.
Còn ở bên cạnh rất nhiều người đã không đành lòng tiếp túc nhìn thảm trạng người thú giao chiến, hai tay nâng lên che tầm mắt.
Âu Dương Tĩnh nhìn thoáng qua Vương Phong đã thành một đống máu thịt lẫn
lộn, sau đó lại nhìn Vương Vân trên người có rất nhiều vết thương. Môi
anh đào lộ ra nụ cười lãnh khốc, kế đó mới thu lại ngọc tiêu về bên
hông, bước nhanh đến bên người Âu Dương An.
"Ca, huynh cảm thấy
sao rồi?" Nàng một bên lo lắng hỏi, một bên vươn bàn tay mềm xem xét vết thương của hắn. Nhưng khi nhìn thấy vết thương ở bụng hắn, chỉ cảm thấy tựa như đâm vào người mình.
"Huynh, huynh không sao." Âu Dương
An hướng về em gái nở nụ cười, lại vẫn như thế tái nhợt. Thấy được sự
đau lòng trong mắt Âu Dương Tĩnh, lại càng thêm oán hận ba anh em Vương
Phong.
"Minh Chủ, đại phu đến rồi." A Mộc mang theo đại phu chạy đến.
"Tốt, mau đến xem cho Âu Dương công tử." Vân Tuyệt Trần nói với đại phu.
Âu Dương Tĩnh đứng ở bên cạnh, cũng nhìn đại phu ngồi xổm người xuống xem xét miệng vết thương.
"Đại phu, đại ca của ta bị thương thế nào?" Âu Dương Tĩnh trầm giọng tranh giành dò hỏi.
Đại phu mặc áo bào trắng kia lắc lắc đầu, mày nhíu chặt lại một chỗ.
Thấy thế, trong lòng mọi người trầm xuống.
"Nói mau, rốt cuộc là thế nào?" Âu Dương Tĩnh hai tay giữ chặt đại phu, vẻ mặt biến đổi.
Đại phu từ trước đến nay đã quá quen với chuyện này, thật cũng không có sợ hãi. Chỉ là bình tĩnh nói:
"Công tử trúng kiếm quá sâu, thiếu chút nữa chạm đến chỗ hiểm. Vô cùng nguy
nan. Trước mắt lão phu chỉ có thể kê đơn, nếu quan sát tối nay phát sốt
thì….."
"Nếu phát sốt thì sao?" ánh mắt Âu Dương Tĩnh trầm xuống, cũng buông lỏng đại phu.
Đại phu không nói tiếp, nhưng ánh mắt đã sáng tỏ tất cả.
"Sẽ không đâu, ca sẽ không có việc gì đâu." Âu Dương Tĩnh sắc mặt đại biến. Vừa nghĩ tới Âu Dương An có thể rời đi, nàng lập tức cảm thấy tim như
bị ai đâm vào, cả người đều muốn phát điên.
"Tĩnh nhi, Tĩnh nhi,
huynh sẽ không, không có chuyện gì." Âu Dương An khó khăn mở miệng an ủi em gái, nhưng lập tức một ngụm máu tươi lại phun ra. Cả người run lên,
nhẹ buông tay rơi vào hôn mê.
"Ca ——" Âu Dương Tĩnh hét lên một tiếng, nhào tới trên người Âu Dương An. Cả người cũng bắt đầu run sợ.
"Âu Dương cô nương ——" thấy dáng vẻ lúc này của nàng, Vân Tuyệt Trần cực kỳ lo lắng: "Cô nương trước hết tránh sang một bên, hãy để đại phu xem cho Âu Dương công tử một chút đi."
"Cút ngay ——" Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Tuyệt Trần.
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng nảy sinh vô hạn bi thương.
"Tĩnh nhi, không được tùy hứng. Trước hết để đại phu cứu người quan trọng hơn." Sở Ly La và Lâm Sơ Hạ cũng đi tới.
"Không cần." Âu Dương Tĩnh tỉnh táo lại, đại phu căn bản là cứu không được đại ca. Nhưng nàng biết Cuồng có thể cứu hắn. Vừa quay đầu lập tức hướng về Bạch Hổ gọi:
"Cuồng ——"
Vân Khinh Cuồng nghe tiếng lập tức đi tới, tựa như Hổ Vương cao quý.
"Cầu xin ngươi." Âu Dương Tĩnh đem Âu Dương An ôm đến trên lưng nó: "Đi trước đi, ta lập tức tới tìm ngươi."
Vân Khinh Cuồng gật đầu, sau đó cõng Âu Dương An rời đi.