"Đoạn lão ông, đa tạ ông ngày đó đã cứu huynh muội bọn chúng, còn thu nhận đồ đệ hết lòng dạy võ nghệ."
Âu Dương Ngự nghe chuyện Đoạn Vô Nhai và nữ tử gặp gỡ bất ngờ, trong lòng
đối với bọn họ lại áy náy vạn phần. Ông biết chuyện này vĩnh viễn trở
thành vết thương trong lòng mình, mà ông cũng muốn cố gắng bù lại cho
bọn chúng. Ông đứng lên, rất trịnh trọng hướng về Đoạn Vô Nhai lạy ba
cái.
Đoạn Vô Nhai ban đầu đối với ông ta không có hảo cảm, mà Tô
Ngâm Diệp đối với việc Âu Dương Ngự đối đãi với anh em Âu Dương An cũng
có chút điểm phê bình kín đáo. Nhưng nhìn đến hành động trịnh trọng của
ông ta bây giờ, cung kính lại thật thà hướng về sư phụ nhận lỗi, trong
lòng cũng hiểu được ông thật sự ân hận rồi, hơn nữa còn cảm tạ. Hai
người đối với Âu Dương Ngự ấn tượng cũng khá một ít.
Âu Dương An
và Âu Dương Tĩnh cũng nhìn phía Âu Dương Ngự, không thể không nói hai
người bọn họ vì hành động của ông mà dễ chịu không ít.
"Được rồi, đứng lên đi. Đây cũng là duyên phận của thầy trò chúng ta."
Đoạn Vô Nhai khoát tay với Âu Dương Ngự, "Có điều ngươi xem nhẹ bọn chúng
như thế, thật sự là hồ đồ. Hi vọng ngươi sau này hãy dùng tâm mà đối đãi với chúng."
"Đương nhiên."
Âu Dương Ngự gật đầu, "Ta biết trước đây là lỗi của ta, sau này ta nhất định sẽ làm một phụ thân tốt."
"Vậy là tốt rồi." Đoạn Vô Nhai thế này mới hài lòng gật đầu.
"Phụ thân, hôm nay cha tìm chúng ta là có chuyện gì?" Âu Dương An nói, bọn
họ không muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, dù sao chuyện cũng đã qua, mặc kệ thế nào hận cũng thế, không thoải mái cũng thế.
"Tứ công tử, Ngũ tiểu thư, tướng quân tìm người tới là vì chuyện các vị muốn đến Quân Quốc." Liêu Mân đáp.
"Có vấn đề gì sao?" Âu Dương Tĩnh chân mày nheo lại, chẳng lẽ không đồng ý bọn họ đi Quân Quốc ư?
"Không có gì. Nhưng có vài điểm muốn nói với các con một chút."
Âu Dương Ngự trả lời rồi, "Hoàng đế Quân Quốc Mộc Khiêm Niên là một người
nho nhã, đồng thời trị quốc cũng rất tốt. Nhưng con trai của ông ta,
Thái tử Quân Quốc Mộc Nguyệt Ly cũng là một người nhìn như vô hại, kỳ
thật là một người có dã tâm và mưu lược, cho nên các con đến Quân Quốc
mọi việc phải cẩn thận, nếu để cho Mộc Nguyệt Ly theo dõi, chỉ sợ sẽ có
phiền toái. . . . . ."
Đối với việc các con đi Quân Quốc, Âu
Dương Ngự không phản đối. Thực lòng ông đối với các con của mình có sự
tin tưởng, hai người bọn chúng cũng cần đi cho mở rộng tầm mắt.
"Mộc Nguyệt Ly?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, "Tên này sao nghe quen vậy nhỉ?"
"Là nam tử lúc ở Đại Lan đã cứu An nhi." Con hổ ghé vào Đầu vai Âu Dương
Tĩnh, trong đầu Âu Dương Tĩnh vang lên âm thanh nhỏ, nhắc nhở nàng.
"Thì ra là hắn."
Âu Dương Tĩnh nghĩ tới, "Ca, người lúc trước cứu huynh, huynh còn nhớ không?"
Âu Dương An được nàng nhắc nhở cũng nhớ ra, khuôn mặt kinh ngạc:
"Không ngờ hắn lại là Thái tử Quân Quốc."
Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu, có điều nhìn hắn ta dáng vẻ Phú Quý, sẽ không
giống người bình thường. Hơn nữa tuy hắn nhìn như thư thái phóng đãng,
nhưng đáy mắt khôn khéo cũng không thể gạt được nàng.
"Các con quen biết?" Đoạn Vô Nhai và Âu Dương Ngự đồng thời hỏi.
Âu Dương Tĩnh lập tức đem chuyện lúc trước quen biết Mộc Nguyệt Ly nói ra, đương nhiên cũng nói rõ việc mẹ con Âu Dương phu nhân làm.
Âu Dương Ngự vừa nghe, lại áy náy vạn phần. Mà Đoạn Vô Nhai đương nhiên là trừng mắt nhìn ông ta vài lần.
Liêu Mân nhìn thấy đại tướng quân anh minh của bọn họ bị Đoạn Vô Nhai trừng, lại cũng chỉ có thể bó tay làm ngơ. Ai bảo việc này thật sự là tướng
quân đuối lý.
"An nhi, Tĩnh nhi, là phụ thân có lỗi với các con."
"Quên đi, phụ thân, cũng đã qua rồi." Âu Dương An so với Âu Dương Tĩnh, hiển
nhiên mềm lòng hơn. Hơn nữa Âu Dương Ngự thành tâm xin lỗi, bọn họ đương nhiên cũng không tiếp tục lôi cũ lên không buông tay.
"Đúng vậy, lần này còn có lão phu theo chân bọn chúng. Sợ cái gì!" Đoạn Vô Nhai vỗ ngực, tuy võ công của công không lợi hại hơn hai đồ đệ, nhưng trong
giang hồ cũng hiếm người bằng ông.
Âu Dương Ngự gật đầu, cười nói:
"Có Đoạn lão ông cùng đi, ta tất nhiên là yên tâm."
Âu Dương Tĩnh không nói lời nào, vừa rồi nàng vẫn quan sát Âu Dương Ngự.
Nếu bỏ qua lúc trước ông đối với bọn họ xem nhẹ không đề cập tới, thì
ông ta cũng không tệ lắm. Đầu tiên có quyền, một tay nắm trọng binh đại
tướng quân, ở Đại Lan chân một phát đập mạnh cũng có thể dẫn tới giang
sơn động; hai là ông có tướng mạo, tuy bây giờ ông cũng đã ba mươi rồi,
nhưng vẫn là ngũ quan tuấn mỹ, khí chất không tầm thường. Là một nam tử
khiến người khác động tâm, chẳng lẽ đây là lý do năm đó mẫu thân của
thân thể này Sở Tâm Tuyết vì ông ta sinh hạ một đôi song thai, thậm chí
bị nữ tử khác tính kế cũng cam tâm? Có điều hình như sau khi mình đem
tướng quân phu nhân làm cho khốn khổ đến chết, trong phủ tướng quân cũng không có nữ chủ.
"Phụ thân, cha có từng nghĩ đến chuyện tái giá
chưa?" Âu Dương Tĩnh đột nhiên đưa ra một câu nói... khiến cả phòng mọi
người sửng sốt.
"Tĩnh nhi?" Âu Dương An cũng không hiểu nhìn nàng.
Âu Dương Tĩnh nháy mắt với hắn, ý bảo hắn không cần xen mồm. Vừa rồi nàng
cẩn thận nghĩ, phụ thân ba mươi, mà Diệp nhi tỷ tỷ đã hai mươi sáu, hai
người vô cùng xứng đôi. Hơn nữa cũng đang vì Diệp nhi tỷ tỷ kiếm một tấm chồng không biết thế nào, hay là đem tỷ ấy hoàn toàn nhét vào dưới sự
bảo vệ của bọn họ đi. Theo nàng thấy từ Diệp nhi có cảm giác được tình
mẹ ấm áp, tin tưởng Âu Dương An cũng thế. Hơn nữa nàng đã phát hiện Diệp nhi tỷ tỷ dường như đối với phụ thân của bọn họ có hảo cảm, là vừa gặp
đã yêu. Cho nên nếu đem tỷ ấy và phụ thân se mối tơ hồng, có lẽ chủ ý
này không sai đâu. Chí ít có bọn họ, tin chắc sẽ không ai dám khi dễ tỷ
ấy. Hơn nữa nói không chừng ôn nhu của Diệp nhi cùng với lãnh mạc của
phụ thân sẽ có thể bù trừ cho nhau, trở thành một đôi rất hạnh phúc.
Âu Dương Ngự bị con gái nói làm ngây ngẩn cả người, ông nhìn nàng không hiểu hỏi:
"Tĩnh nhi, sao đột nhiên hỏi vậy?" Chẳng lẽ là vì chuyện của Tô Thanh Liên,
khiến nó lo lắng mình sẽ mang về một kế mẫu khác sao?
"Con nghĩ,
phụ thân còn trẻ cường tráng như thế, hiện giờ lại chỉ có con và đại ca
hai người. Con nối dõi thật sự rất là đơn bạc, hẳn là nên tái giá tìm
một thê tử, thứ nhất có thể chiếu cố cha, thứ hai vì Âu Dương gia kéo
dài hương khói. . . . . ."
Lời nói của Âu Dương Tĩnh khiến Âu
Dương Ngự sửng sốt, mà những người khác cũng choáng váng theo. Bọn họ
vốn cũng biết Âu Dương Tĩnh và Âu Dương Ngự tình cảm cha con không sâu,
lúc này lại có thể nói ra lời như vậy, vì sao? Mọi người đều đặt lên dấu chấm hỏi.
"Loại chuyện này cũng phải tùy thuộc vào duyên phận."
Sau một lúc lâu, Âu Dương Ngự mấp máy môi nói. Tuy ông đối với tâm tư
của con gái cũng đoán không ra, nhưng ông vô cùng cảm động, hơn nữa lời
nàng nói đích thực cũng đúng. Con nối dõi của Âu Dương gia thực rất đơn
bạc.
"Bây giờ duyên phận đã tới rồi." Âu Dương Tĩnh lại chen miệng nói.
"Hả?" Mọi người nhìn nàng, có ý gì?
"Phụ thân, cha cảm thấy Diệp nhi tỷ tỷ thế nào?" Âu Dương Tĩnh đột nhiên chạy tới lôi kéo Tô Ngâm Diệp.