Ngự Thú Nữ Vương

Chương 73: Q.2 - Chương 73: Âu Dương Tĩnh làm mai (hạ)




"Phụ thân, cha cảm thấy Diệp nhi tỷ tỷ thế nào?" Âu Dương Tĩnh đột nhiên chạy tới lôi kéo Tô Ngâm Diệp.

Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bị câu hỏi đột ngột của nàng khiến mình mơ hồ. Căn bản là không kịp phản ứng.

Thật lâu sau, Tô Ngâm Diệp là người đầu tiên có phản ứng trở lại, gương mặt cười đỏ bừng. Hướng tới Âu Dương Tĩnh lắc đầu, khoa tay múa chân.

"Tĩnh nhi, muội đang ở đây nói gì đó? Đừng bảo là." Nàng đỏ mặt.

"Tô cô nương, nàng ấy_?"

Âu Dương Ngự và Liêu Mân nhìn động tác của Tô Ngâm Diệp, kinh ngạc. Vừa rồi tuy Tô Ngâm Diệp cũng không nói chuyện, nhưng lại nghĩ nàng ấy tính tình yên lặng, không thích nói chuyện mà thôi. Có điều lúc này mới phát hiện là nàng ấy dường như không nói được.

Nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Ngự và Liêu Mân kinh ngạc, trong lòng Tô Ngâm Diệp có chút bị thương, trước giờ vẫn chưa từng để ý mình không thể nói, nhưng bây giờ cảm thấy vô cùng chán nản. Lần đầu tiên chân chính để ý mình không thể nói chuyện.

Cảm giác được Tô Ngâm Diệp căng thẳng, Âu Dương Tĩnh không vui, nàng chau chân mày đen, nhìn Âu Dương Ngự và Liêu Mân:

"Thế nào? Diệp nhi tỷ tỷ rất hoàn mỹ, là trời cao đố kỵ, nên mới thu hồi một phần năng lực của tỷ ấy. Có vấn đề gì sao?"

Nghe Âu Dương Tĩnh nói... Tô Ngâm Diệp giật mình nhìn nàng, sau đó lại cảm động.

Nhưng ánh mắt Âu Dương An và Đoạn Vô Nhai thì không tốt nhìn chằm chằm Âu Dương Ngự cùng Liêu Mân, khiến hai người tương đối xấu hổ, dường như bọn họ đã làm hại con gái nhà người ta.

"Thực xin lỗi, Tô cô nương, trước đó chúng ta không biết. Cô nương là một nữ tử rất tốt." Âu Dương Ngự dẫn đầu xin lỗi, vẻ mặt lạnh lùng cũng nhu hòa chút ít.

"Thật có lỗi, Tô cô nương, kính xin cô nương tha thứ cho ta thất lễ." Liêu Mân cũng hướng tới nàng chắp tay.

Tô Ngâm Diệp lắc lắc đầu, khoát tay với bọn họ, khoa tay múa chân:

"Không sao."

Âu Dương Ngự và Liêu Mân tuy xem không hiểu động tác tay, nhưng cũng có thể đoán ra ý của nàng. Trong lòng đối với nàng xin lỗi cũng càng lớn, cũng thừa nhận nàng là một nữ tử rất ôn nhu.

"Đúng rồi, phụ thân, cha vẫn chưa trả lời vấn đề của con?" Âu Dương Tĩnh lại hỏi, có điều nàng hỏi lại, Âu Dương Ngự bọn họ cũng kịp phản ứng. Nàng là vì Tô Ngâm Diệp cùng Âu Dương Ngự làm mai.

Đoạn Vô Nhai và Âu Dương An đánh giá Âu Dương Ngự, thực tình thì ông ấy với Tô Ngâm Diệp xem ra rất xứng. Một lãnh mạc một ôn nhu, hơn nữa đều là người một nhà, cho dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng bọn họ cũng tin tưởng Âu Dương Ngự sẽ đối đãi thật tốt với Diệp nhi. Huống chi bọn họ cũng có cảm giác Diệp nhi sẽ có thể chinh phục được Âu Dương Ngự, làm cho ông ấy yêu nàng.

"Tô cô nương tốt lắm, thanh tú thiện lương." Âu Dương Ngự làm sao dám trước mặt con gái người ta bình luận nàng ấy, có điều cũng không thể không đáp, đây chẳng phải là càng không lễ phép sao. Vì thế gật đầu.

Tô Ngâm Diệp vừa nghe ông nói vậy, mặt cười đỏ hơn. Lớn đến chừng này, cũng chưa từng có nam tử khen ngợi chính mình.

"Nếu để cho Diệp nhi tỷ tỷ ở nhà chúng ta, phụ thân cảm thấy thế nào?" Âu Dương Tĩnh ngay sau đó hỏi.

Âu Dương Ngự sửng sốt, ngốc tử cũng biết ý của nó là gì, tái giá cùng Tô Ngâm Diệp sao? Ông lại đánh giá nàng ấy, một nữ tử ôn nhu, có điều nàng sẽ không nói chuyện được, mà tướng quân phu nhân nhiều khi tránh không được phải bồi mình xã giao, thật sự không thích hợp.

Liêu Mân cũng có ý nghĩ tương tự, chuyện tái giá mà nói... đường đường một đại tướng quân cưới một cái cô gái câm thật sự sẽ trở thành chủ đề cho người ta bàn tán, chuyện này thật sự không tốt lắm.

Tô Ngâm Diệp vốn ngượng ngùng, nhưng bây giờ thấy Âu Dương Ngự không nói gì, trong lòng run lên, cũng biết chính mình trèo cao. Một đại tướng quân làm sao có thể cưới một cô gái câm?

Không khí trong doanh trướng trầm hẳn xuống, còn tương đối xấu hổ.

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nghĩ Âu Dương Ngự ghét bỏ Tô Ngâm Diệp, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Mà Đoạn Vô Nhai lại nhảy dựng lên, lớn tiếng với Âu Dương Ngự:

"Ngươi có ý gì? Ngươi ghét bỏ Diệp nhi nhà chúng ta có phải không?"

Ánh mắt trợn thật lớn, "Ta còn không chê ngươi một phu quân đã góa vợ không xứng với Diệp nhi nhà chúng ta, ngươi lại dám ghét bỏ nó?"

"Sư phụ ——" Tô Ngâm Diệp hướng tới Đoạn Vô Nhai liều mạng đánh quơ tay, đây không phải khiến nàng khó xử sao?

"Đoạn lão ông, ông hiểu lầm rồi."

Âu Dương Ngự nhanh chóng nói, "Ta không phải ghét bỏ Tô cô nương, như lời ông nói. Ta là một phu quân đã góa vợ, hơn nữa còn là một người thời gian dài ở biên quan, kề cạnh phu nhân thì ít mà xa cách lại nhiều, ta nghĩ mình không thể cho Tô cô nương hạnh phúc. . . . . ."

Cái này đích thực cũng là điều ông lo lắng, trải qua chuyện của Tô Thanh Liên, ông đã không muốn nghĩ đến nữa. Có điều Tô Ngâm Diệp đích thực không phải nữ tử như vậy, nhưng ông ngược lại lo lắng sẽ khó tránh nàng ấy bị người bắt nạt. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . ." Đoạn Vô Nhai cười cười, vỗ bả vai Âu Dương Ngự."Ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần tốt với Diệp nhi là được, chuyện khác đều không thành vấn đề."

Tô Ngâm Diệp thấy ông ấy cũng không phải ghét bỏ chính mình, viên đã buộc chặt trong lòng cũng buông lỏng xuống. Lại hiện lên vài phần nóng lòng, kỳ thật nàng đã hiểu lòng mình, nàng quả thực đối Âu Dương Ngự rất có hảo cảm. Tuy ông ta xem ra có vài phần lạnh lùng, nhưng nàng tin tưởng ông cũng có một lòng nhiệt huyết, một người vì nước vì dân, ông ấy là anh hùng.

". . . . . ."

Âu Dương Ngự không ngờ Đoạn Vô Nhai cứ như vậy vì mình định ra rồi, không khỏi hơi nhíu mày. Nhưng vì đối phương là ân nhân cứu mạng, sư phụ của con gái, lại là bề trên, ông cũng không thể nói gì.

"Phụ thân, cha có nghĩ đến."

Âu Dương Tĩnh cũng nhìn Âu Dương Ngự nói, "Cho dù cha không muốn tái giá, nhưng thân phận của cha là đại tướng quân. Chẳng lẽ sẽ không có khả năng hoàng thượng vì cha mà tứ hôn sao?"

Âu Dương Ngự không lên tiếng, lời con gái nói cũng có khả năng. Hơn nữa ông không có thê tử, những thế lực khác rất có thể sẽ mượn đến hôn sự để mưu toan khống chế mình. Có điều ngẫm lại, kỳ thật có một thê tử ôn nhu như Diệp nhi vậy không tồi, chính còn nàng ấy không nói được, dường như cũng không có võ nghệ, nếu mình ở biên quan, để nàng một mình ở lại Hoàng Thành cũng thực khiến người ta lo lắng. Trầm mặc một lát, ông lại mở miệng:

"Tĩnh nhi nói cũng đúng, nhưng cha lo lắng mình ở biên quan xa xôi sẽ không bảo vệ được Tô cô nương."

"Cha sợ Diệp nhi tỷ tỷ ở Hoàng Thành sẽ bị những người khác khi dễ sao?"

Âu Dương Tĩnh cũng hiểu được, cái gọi là quý tộc là gì, kỳ thật rất phức tạp, từ nhỏ sống ở trong cốc Diệp nhi tỷ tỷ có lẽ không thể ứng phó, hơn nữa tỷ ấy không mở miệng nói chuyện được. Nhưng nếu Diệp nhi tỷ tỷ và phụ thân ở bên nhau, nàng đương nhiên sẽ cho người bảo vệ tỷ ấy.

"Cha không cần lo lắng, con sẽ cho người bảo vệ Diệp nhi tỷ tỷ. Nếu cha lo lắng có thế lực làm hại Diệp nhi tỷ tỷ. Ở Hoàng Thành, còn có Thất công chúa nữa mà. Nàng ấy sẽ bảo vệ Diệp nhi."

Nàng tin tưởng lấy khả năng của Ly La, bảo vệ Diệp nhi tỷ tỷ thật là dễ dàng.

"Thất công chúa?" Âu Dương Ngự và Liêu Mân kinh ngạc nhìn Âu Dương Tĩnh, nàng ấy và Thất công chúa cũng quen biết?

"Thất công chúa là bạn của con, bạn tốt nhất, một người bạn có thể tín nhiệm." Âu Dương Tĩnh nói.

Âu Dương Ngự và Liêu Mân liếc mắt nhìn nhau, Thất công chúa rất được Hoàng đế yêu thương, còn có Thái Tử gia chiếu cố. Nếu thất công chúa có thể bảo vệ Tô Ngâm Diệp thì quá tốt.

"Nếu Tô cô nương đồng ý, ta cũng không thành vấn đề." Chuyện kết hôn, hay là cứ thuận theo ý con gái đi, cũng cho mình một cơ hội tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.