Năm ngày sau, Tô Ngâm
Diệp đứng sau Đoạn Vô Nhai, Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, còn có một đoàn
quân doanh tướng sĩ chứng kiến, gả cho Âu Dương Ngự làm thê tử. Quân
doanh vốn yên tĩnh nay lại vì một đám cưới đơn giản mà náo nhiệt.
Âu Dương Tĩnh nhìn Tô Ngâm Diệp cười thẹn thùng cũng cười, cũng khẽ cong
môi. Kỳ thật nếu ở hiện đại mà nói thì người mẹ kế này còn kém tuổi
nàng. Có điều bây giờ là ở cổ đại, bình thường nam nữ mười lăm mười sáu
tuổi đều đã thành gia lập thất hết rồi, cho nên cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, sau đó cùng nhau hướng tới chỗ mọi người đi tới.
"Phụ thân ——" Âu Dương Tĩnh nhìn thoáng qua Âu Dương Ngự, sau đó lại nhìn Tô Ngâm Diệp, cười nói, "Chúng ta vẫn sẽ gọi tỷ là Diệp nhi tỷ tỷ nhé,
muốn sửa miệng nhất thời thật không quen. . . . . ."
Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Diệp nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
"Phụ thân, Diệp nhi tỷ tỷ, chúc hai người hạnh phúc. Sớm một chút sinh hạ
cho chúng con đệ đệ muội muội." Âu Dương Tĩnh giơ chén lên nói với bọn
họ.
Âu Dương Ngự nở nụ cười, nhìn vẻ mặt con gái, ông biết quyết định của mình là đúng.
“Được.”
Mà Tô Ngâm Diệp lại thẹn thùng vạn phần, ngượng ngùng lấy ly rượu che lại khuôn mặt.
Đoạn Vô Nhai ở một bên thoải mái chè chén, chuyện Diệp nhi giải quyết, ông
tất nhiên cao hứng nhất, trước đây lo lắng nhất là nàng ấy. Ông mang
theo ly rượu cũng đã đi tới, nói với Âu Dương Ngự:
"Ta đem Diệp
nhi giao cho ngươi, tuy nó không phải con gái của ta. Nhưng ta vẫn coi
nàng như con gái mình, cho nên nếu ngươi dám khi dễ nó, ta chắc chắn sẽ
không bỏ qua cho ngươi. . . . . ." Uy hiếp trước, miễn cho tên kia cho
là Diệp nhi không có hậu thuẫn vững mạnh.
"Đoạn lão ông yên tâm,
ta nhất định sẽ không phụ lòng Diệp nhi." Âu Dương Ngự hứa hẹn với Đoạn
Vô Nhai, sau đó đem rượu uống một hơi cạn sạch.
"Tốt, tốt." Đoạn Vô Nhai cũng uống.
Tô Ngâm Diệp tươi cười càng phát ra sáng lạn, không có gì so với nhìn
người quan trọng nhất của mình tất cả đều ở cạnh bên càng vui vẻ hơn.
Một đêm này, trong quân doanh tiếng cười không ngừng.
Năm ngày sau, Âu Dương An bọn họ thay đổi kế hoạch ban đầu. Bởi vì Tô Ngâm
Diệp không thể ở lâu trong quân doanh, nên Đoạn Vô Nhai quyết định đưa
nàng trở về phủ tướng quân, đi theo còn có thân tín của Âu Dương Ngự,
cùng với lá thư Âu Dương Tĩnh gửi cho Sở Ly La.
Còn anh em Âu
Dương An mang theo Tiểu Bạch Hổ y theo kế hoạch lúc đầu đến Quân Quốc,
Đoạn Vô Nhai quyết định ở lại phủ tướng quân nghỉ ngơi một thời gian bồi Tô Ngâm Diệp, cũng để tu luyện võ công trong bí tịch của Âu Dương Tĩnh
cho ông.
Đồng thời, Âu Dương Tĩnh cũng điều động Ám Lâu và người
của Dẫn Lâu đi Quân Quốc cùng với hai nước khác, đưa thế lực của bọn họ
âm thầm trà trộn vào. Một tháng sau, ở ba nước kia đồng thời mở lên [ An Bảo ngân hàng tư nhân ], [ Tĩnh Nhàn lâu ], [ An Tĩnh tửu lâu ].
Mà Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng bước sang vùng đất của Quân Quốc.
Quân Quốc, ngựa xe như nước, cửa hàng như nấm, tạo nên một khung cảnh phồn hoa.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đến Hoàng Thành của Quân Quốc, nơi này hoàn
toàn không thua kém Lan quốc, nhìn thấy trên đường đi người người đều
quần áo không tầm thường, dù chỉ là dân chúng bình thường, quần áo tuy
cũng là áo vải, nhưng đều sạch sẽ, có thể thấy được Hoàng đế Quân Quốc
thật sự là một minh quân.
Hai anh em quyết định trước tiên tìm
quán trọ đặt phòng, sau đó lại đi ra ngoài dạo một chút. Đến quán trà
nghe ngóng chút thông tin. Nơi này có nhiều loại người nên tin tức
truyền đi nhanh nhất, có lẽ bọn họ có thể nghe được một ít thông tin có
ích không chừng.
Hai người tiến vào quán trọ Tường Vân, thuê hai gian phòng hảo hạng liền kề, xong mới rời quán trọ.
Hai người dung mạo tuấn tú, khí chất không tầm thường, đi ở trên đường tất
nhiên khó tránh bị người dòm ngó. anh em Âu Dương An quen rồi, hơn nữa
nơi này dường như cũng không biết gì về nữ tử điều khiển thú, khiến bọn
họ thư thái không ít.
Trong lúc hai người đi dạo ở trên đường,
nhìn ngắm cảnh quan của Quân Quốc, bỗng thấy một chiếc xe ngựa từ đầu
đường chạy tới với tốc độ rất nhanh, trông có vẻ không thể kiểm soát
được con ngựa đang chạy phía trước.
"A ——"
"Cẩn thận ——"
". . . . . ."
Trên đường người đi đường đều bị xe ngựa kia làm cho sợ tới mức mất hồn,
loạn thành một đoàn, chung quanh loạng choạng chạy trốn. Một vài cụ già, trẻ nhỏ bị đụng trúng, té ngã trên mặt đất. Tiếng khóc, tiếng la, náo
loạn cả lên, càng làm cho người ta nhịn không được mà chau mày.
Mà phu xe cũng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đột nhiên cầm roi quất vào
mông ngựa, muốn khống chế con ngựa, kết quả lại không biết càng quất
ngựa càng điên cuồng, cứ điên loạn xông về phía trước. Mắt thấy vó ngựa
sẽ dẫm lên người bị ngã dưới đất, tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chí có vài người nhát gan lấy tay che hai mắt lại.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh vừa thấy, hai người nhíu mày lại, bóng dáng chợt lóe, giống
như tên ra khỏi nỏ, lúc vó ngựa sắp sửa hạ xuống lập tức kéo người đang
ngã dưới đất ra tránh sang một bên.
Dân chúng hai bên đường thấy
người được cứu, tất cả nhẹ nhàng thở ra, nhưng con ngựa kia vẫn mất
khống chế, tiếp tục xông về phía trước.
"Xảy ra chuyện gì?" Người trong xe ngựa cảm giác được không thích hợp, vội vàng vén rèm xe lên,
kết quả nhìn thấy ngựa đang điên cuồng chạy về phía trước, lập tức bị
dọa sợ đến choáng váng.
Phu xe thấy ngựa không dừng lại, vội từ trên xe ngựa nhảy xuống, bỏ mặc nữ tử đang sợ hãi phía sau.
Âu Dương An nghe được tiếng kêu của thiếu nữ, lập tức sử dụng khinh công
bay vọt tới. Bóng màu trắng xuất hiện bên cạnh thiếu nữ, vươn tay ôm lấy thiếu nữ, sau đó đáp xuống bên đường.
Sau khi bọn họ hạ xuống,
xe ngựa đã đâm sầm vào một cái sạp phía trước, chỉ nghe rầm một tiếng,
sạp hàng lập tức sụp đổ, xe ngựa cũng lật ngã.
Tất cả mọi người
giật mình, thiếu nữ kia sợ tới mức sắc mặt tái mét, không nói được gì.
Trong lòng tim còn đập liên hồi, theo bản năng giơ tay nắm chặt Âu Dương An.
Âu Dương Tĩnh ở một bên nhìn, biết rõ Âu Dương An chỉ muốn
cứu người, nhưng thấy hai người cứ thế tựa vào nhau, xem ra thật là ám
muội. Trong lòng nàng lại không vui, giống như có gì ngăn ở trong lòng.
"Tiểu thư, không sao rồi." Âu Dương An đặt nữ tử xuống, lui sang một bên nói. Vừa rồi cũng là bất đắc dĩ vì cứu người, bây giờ nam nữ khác biệt, hắn
đương nhiên sẽ không thất lễ nữa.
Cô nương kia bị Âu Dương An đẩy ra, trong lòng lại run lên. Có điều khi nàng ngẩng đầu nhìn Âu Dương An thì ánh mắt lại ngây ngốc, quên cả sợ hãi, nàng không ngờ người cứu
mình lại là một nam tử tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc. Một lát sau, mới hướng tới Âu Dương An cúi chào:
"Đa tạ công tử ra tay cứu giúp."
"Không có gì, tiểu thư không có việc gì là tốt rồi." Âu Dương An thản nhiên
gật đầu, sau đó xoay người đi đến chỗ của Âu Dương Tĩnh đang đứng.
Âu Dương Tĩnh vừa rồi nhíu chặt chân mày thế này mới buông ra, mà thiếu nữ vừa được cứu cũng mới chậm chạp hoàn hồn, hướng tới hai anh em nói lời
đa tạ, không ngừng cúi đầu.
"Đa tạ cô nương, công tử cứu giúp."
". . . . . ."