"Mọi người không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi."
Âu Dương An thấy mọi người chỉ sợ bóng sợ gió, những người khác đều không
có bị thương, biết không có chuyện gì, cũng nói với Âu Dương Tĩnh.
"Đi thôi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, hai anh em chuẩn bị đến quán trà nghe ngóng tin tức.
"Công tử xin dừng bước ——" thấy Âu Dương An phải rời khỏi, nữ tử áo trắng bước nhanh lên, giữ lại nói.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa nghe, quay đầu nhìn qua.
"Tiểu thư còn có việc sao?" Âu Dương An hỏi, vẻ mặt vẫn ôn nhuận, sau đó Âu Dương Tĩnh cũng không nói gì.
"Không biết tên của công tử là gì?" Thiếu nữ nhìn Âu Dương An, thấp thoáng mang theo chờ đợi.
Âu Dương An sửng sốt, Âu Dương Tĩnh nhìn lướt qua nàng ta, sẽ không phải
là cứu người còn cứu ra tai họa nữa chứ? Thấy vẻ mặt nàng ta nhìn Âu
Dương An, nàng cảm thấy trong lòng tương đối không thoải mái, nhấc tay
lôi kéo Âu Dương An.
Âu Dương An lấy lại tinh thần, khóe miệng tươi cười càng phai nhạt.
"Tiểu thư không sao là tốt rồi, về phần danh tính không tiện nói, tại hạ xin
cáo từ." Âu Dương An hướng tới thiếu nữ chắp tay, rồi cùng Âu Dương Tĩnh xoay người rời đi. Lần này thiếu nữ kia cũng không ngăn cản bọn họ.
"Haiz. . . . . ." Thiếu nữ hướng về bọn họ giơ tay, nhưng không biết có nên tiếp tục giữ bọn họ lại hay không.
Đúng lúc này, đã thấy một đoàn người từ phía sau chạy vội tới, khi nhìn thấy nữ tử đó vội vàng chạy qua:
"Quận chúa ——"
Thiếu nữ kia vừa nghe có người gọi nàng, tất nhiên quay đầu lại.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên dẫn đầu chạy vội lên, nhìn từ trên xuống
dưới quận chúa, thấy nàng không việc gì, trong lòng hoàn toàn buông
lỏng, thế này mới mang theo đoàn người hướng về nàng hành lễ bồi tội.
"Nô tài chậm trễ, kính xin quận chúa thứ tội." Khi bọn họ nghe nói Nghiêm
quận chúa trên đường trở về xe ngựa xảy ra vấn đề thì thiếu chút nữa sợ
tới mức hồn bay phách tán. Quận chúa này nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ
thật sự không thể sống.
Nàng hừ lạnh một tiếng, dù chưa trách tội bọn họ, trong lòng vẫn không thoải mái, nghĩ đến phu xe ngựa vứt bỏ
mình, trong lòng lửa giận tăng vọt, nói với nam tử trung niên:
"Đi, bắt tên phu xe kia lại cho bản quận chúa."
"Vâng" nam tử trung niên gật đầu, hướng ra phía sau thị vệ vung tay lên.
Đám thị vệ lập tức chạy tới, đem phu xe còn chưa kịp chạy trốn lôi lại, lập tức ấn xuống quỳ gối trước mặt quận chúa.
Mà vừa rồi Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nghe được nam tử gọi thiếu nữ này
là quận chúa, hai người càng quyết định không cần ở lại. Để tránh chạm
phải phiền toái, cho nên xoay người một cái lập tức biến mất.
Quận chúa tìm không thấy vị nam tử ngọc thụ lâm phong vừa cứu mình, trong
lòng tức giận không nhỏ. Nhìn thấy phu xe nao núng, đem tất cả tức giận
đều trút lên người hắn.
"Nô tài đáng chết, lại dám bỏ bản quận
chúa, một mình chạy trối chết." Quận chúa mắng, một bên tiến lên cho phu xe một cước, mà phu xe kia vẫn không dám giãy dụa, nếu không sẽ chết
thảm hại hơn.
"Quận chúa tha mạng, quận chúa. . . . . ." phu xe chỉ có thể cầu xin tha thứ.
"Còn dám kêu tha mạng?" phu xe càng kêu, quận chúa càng tức giận, chỉ thấy
nàng đá phu xe kia, không đầy một lát phu xe đã mặt mũi bầm dập.
Quản gia thấy chung quanh có người vây xem, chỉ trỏ vào quận chúa, nghĩ đến
hỏng rồi, đã quên đây là trên đường cái, nếu quận chúa ở trong phủ, tùy
ngài ấy trị tội nô tài kia thế nào cũng được. Nhưng nếu ở bên ngoài lại
nên vì khuê danh của ngài ấy mà cẩn thận.
"Quận chúa, ngài đừng
tức giận làm hại đến thân mình, cứ giao phu xe này cho ta đi. Ngài trước hết hồi phủ, miễn cho Vương gia bọn họ lo lắng." Quản gia ở một bên
khuyên quận chúa, một bên vừa nhẹ nhàng báo cho nàng biết tình huống
nhiều người vây xem.
Quận chúa vừa nghe, ngừng động tác. Sau đó
ưu nhã phủi phủi xiêm y, nàng thiếu chút nữa đã quên, ở bên ngoài nàng
là Nghiên quận chúa tao nhã thục nữ, hôm nay bị thế này mới tức giận
quên mất. Nhìn những người bên cạnh chỉ trỏ, sắc mặt nàng đỏ lên, nhưng
lập tức lại như không có việc gì gật đầu với quản gia.
"Được,
việc này giao cho các ngươi. Bản quận chúa về phủ." Nàng phải về cho
người lập tức đi điều tra nam tử hôm nay cứu mình rốt cuộc là ai? Nghe
cách nói không giống người trong Quân Quốc.
"Vâng" quản gia gật
đầu, hướng về thị vệ bên cạnh ra động tác, rất nhanh, Nghiên quận chúa
đã được người hộ tống rời đi. Mà phu xe kia xui xẻo, bị vài thị vệ áp
giải đi theo quản gia, có thể tưởng tượng kết cục nhất định thê thảm.
Đoan Vương Phủ
"Quận chúa, ngài đã trở lại. Vương gia, Vương Phi lo lắng lắm."
Nghiên quận chúa được bọn thị vệ hộ tống quay về Vương Phủ thì thấy trước cửa
Vương Phủ sớm đã có một đám người đang chờ. Vừa thấy quận chúa từ trên
xe bước xuống, đầu lĩnh kia lập tức nghênh đón.
"Nhũ mẫu, phụ vương và mẫu phi về rồi sao?" Nghiên quận chúa có chút ngạc nhiên, bọn họ không phải được gọi tiến cung sao?
"Đã về rồi, cũng vì nghe nói quận chúa về đến, Vương gia, Vương Phi vội gấp rút trở về. Kết quả ngài lại lâu như vậy chưa về đến phủ, cho nên Vương gia, Vương Phi đều rất sốt ruột." Nhũ mẫu vừa nói, một bên dẫn quận
chúa đi vào bên trong.
"Hừ, còn không phải tại cái xe ngựa chết
tiệt kia sao. Không biết phu xe làm sao, lại khiến cho xe đâm vào sạp
hàng rồi lật ra." Quận chúa buồn bực mắng.
"Xe ngựa lật, quận chúa ngài không sao chứ?" Nhũ mẫu lo lắng xem xét trên dưới.
"Ta không sao, được một vị công tử ra tay cứu giúp." Nhớ tới vị công tử kia, Nghiên quận chúa trên mặt bỗng ửng đỏ.
Nhũ mẫu vừa thấy, cũng biết là có chuyện gì rồi. Chỉ sợ quận chúa đã phải
lòng người cứu ngài ấy, chủ nhân của bọn họ là quận chúa được cưng chiều cất giữ ở trong tay, người nọ là thân phận gì đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng mới được, con tép nhỏ bình thường làm sao xứng đôi với quận
chúa đây.
Nghiên quận chúa vào phủ, gặp phụ vương, mẫu phi, đương nhiên tránh không được một phen làm nũng.
"Phụ vương, mẫu phi, Nghiên Nhi nhớ hai người lắm."
Đoan Vương gia và Vương Phi đều vuốt đầu nàng, tuy hai người còn có hai con
trai một con gái, nhưng duy chỉ có đứa con gái nhỏ trước mắt này mới là
người bọn họ yêu thương nhất.
"Trở về là tốt, phụ vương và mẫu
phi mong con lâu rồi." Đoan Vương gia gõ cái trán của nàng, sau đó cười
nói, "Nha đầu này cũng thật là, đi ra ngoài mãi không chịu về nhà. Còn
không cho thị vệ hộ tống, giờ thì tốt lắm, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, cũng may không có việc gì."
Vương Phi cũng gật đầu, nghe con gái thiếu chút nữa gặp chuyện không may, tim bà bây giờ còn nhảy đây.
"Phụ vương, mẫu phi, con hôm nay thoát hiểm e rằng toàn bộ đều nhờ một vị
công tử mặc áo trắng cứu giúp, chúng ta không phải là nên đáp tạ người
ta sao?" Nghiên quận chúa ở một bên than thở nói.
"Tất nhiên, cứu ái nữ của bổn vương đương nhiên phải cảm ơn." Đoan Vương gia nặng nề mà gật đầu.
Nghiên quận chúa vui vẻ ra mặt.
"Nghiên Nhi, công tử cứu con tên họ là gì, nhà ở đâu?" Vương Phi cũng hỏi.
"Mẫu phi, con cũng không biết. Công tử kia cứu con xong thì bỏ đi, hỏi hắn
tên gì cũng không nói, nhưng một người cứu người khác mà không cần báo
đáp như vậy nhất định là người tốt." Nghiên quận chúa tất nhiên là gọi
lời hay.
"Nghe qua thì đúng là một nam nhi tốt." Đoan Vương gia và Đoan Vương phi gật đầu, "Bổn vương sẽ phái người đi tìm hắn."
“Vâng.”