"Tiểu nha đầu, ngươi đợi chút đã."
Bách Kiếm thi triển khinh công đuổi theo Âu Dương Tĩnh. Nhưng khinh công của Âu Dương Tĩnh bọn họ không phải kém. Mặc dù còn phải ôm theo cả Sở Ly
La đi nhưng thân thể vẫn như mây bay lướt gió mà đi.
Bách Kiếm
đuổi theo thở không ra hơi, bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng lại nhìn cánh
tay già nua, đôi chân yếu ớt của mình, lại nhìn bóng dáng ba người đã đi xa thở dài. Nhưng một lát sau, lão gia này lại nhếch môi, mắt cười híp
lại, rất cổ quái quỷ dị.
"Tiểu nha đầu tưởng thoát được ta chắc. Hừ hừ, đã vậy lão già này không khách sáo nữa."
Hôm sau, hầu nhưtoàn bộ Lan quốc khắp nơi đều truyền đi tin tức: Hai thanh
Thần kiếm thượng cổ Tử Nguyệt bảo kiếm, Lăng Tiêu bảo kiếm đã xuất thế.
Đùng. Tin tức này chẳng những chấn động võ lâm, mà cả triều đình cũng bị kinh động.
Thì ra là cùng với tin tức hai thanh thần kiếm xuất thế, còn có một tin khiến người ta không có khả năng thờ ơ.
Người có được kiếm sẽ có được thiên hạ.
Tương truyền rằng: Tử Nguyệt và Lăng Tiêu bảo kiếm là Thần kiếm thượng cổ,
bản thân mang theo thần lực, mà chúng lại là đôi kiếm tiên phu thê. Cho
nên người nắm giữ được hai thanh kiếm này chẳng những là mạng định nên
duyên, mà còn sẽ trở thành phu thê vương giả trong tương lai.
Tin này vừa được đồn đại ra ngoài đã làm cho phong vân thay đổi.
. . . . . .
"Ha ha ha, nói vậy cũng tin."
Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa nghe mấy lời đồn đại, Sở Ly La phản ứng đầu tiên
chính là cười to. Nhưng sau khi cười xong cũng thực nghiêm túc nhìn Âu
Dương An, Âu Dương Tĩnh nói:
"Tuy tin đồn này thực buồn cười,
nhưng chỉ sợ chúng ta sẽ càng gặp thêm nhiều phiền toái hơn. Nói không
chừng sẽ đánh động đến cả hoàng tộc." Nàng là Thất công chúa, đương
nhiên biết hoàng thất đối với loại đồn đại này rất kiêng kị.
"Trước tiên tôi sẽ truyền tin về cho Thái tử hoàng huynh, nhờ anh ấy ở trước
mặt Phụ hoàng nói đỡ giúp. Tránh việc Phụ hoàng cũng bị lời đồn này mê
hoặc." Sở Ly La cũng không hy vọng người thân của mình sẽ xuống tay với
bạn của mình.
“Được.” Âu Dương Tĩnh cũng không phản đối, bớt một
kẻ địch nàng càng mừng rỡ thoải mái: "Nhưng La này, cô từ hoàng cung
lặng lẽ trốn ra, giờ viết thư gửi về, có khi nào Hoàng thượng sẽ phái
người tìm cô trở về không?"
"Không sao đâu." Sở Ly La lắc đầu: "Tôi sẽ không để bọn họ tìm được."
"Vậy được rồi, cứ làm thế đi." Âu Dương Tĩnh nghe nàng ấy không lo lắng cũng gật đầu.
Vì thế Sở Ly La lúc này mượn giấy bút, viết thư giao cho hộ vệ mang về.
Qua ba ngày, đồn đại không những không bớt, ngược lại càng truyền xa. Thậm
chí không biết là ai còn đem chân dung của Âu Dương Tĩnh vẽ ra, bây giờ
khắp thiên hạ mọi người đều biết Nữ tử cưỡi thú chính là nàng.
"Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ lại là Âu Dương Thấm?"
Nhìn tường thành đầy đường dán bức họa truy nã Âu Dương Tĩnh, cũng không
thiếu người trong võ lâm bắt đầu tìm kiếm bọn họ. Sở Ly La chau mày, mà
Âu Dương An lại tức giận không chịu nổi.
Nhìn hai người sắc mặt khó coi, Âu Dương Tĩnh phiết môi cười:
"Không cần tức giận. Bất kể là ai làm, người kia cũng sẽ tự mình đưa tới cửa thôi."
"Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi thật thông minh."
Âu Dương Tĩnh giọng điệu cứng rắn, tìm được tung tích bọn họ, Bách Kiếm
Lão đầu tử cũng thực sự tự đưa mình tới cửa. Nhưng ông tự xưng thông
minh cũng không ngờ chính mình thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tung ra tin tức cũng không thể giúp ông đạt được mục đích mong muốn.
"Thì ra là xú Lão đầu tử này." Nhìn Bách Kiếm, Sở Ly La và Âu Dương An sắc mặt đều không tốt.
"Tiểu nha đầu, các ngươi khẳng định là phải ở đây nói chuyện với lão phu sao?" Bách Kiếm nao nao miệng, ánh mắt vô cùng đắc ý.
"Tiền bối, ông rốt cuộc muốn gì đây?" Âu Dương An cũng thu lại nụ cười, nhìn
Bách Kiếm. "Vãn bối vốn vẫn kính nể ông là một thế hệ đại sư Đúc Kiếm,
không ngờ tiền bối lại bịa đặt, tung ra lời đồn . . . . . ."
"Sai."
Bách Kiếm hướng về hắn khoát tay áo, vẻ mặt cũng không chút áy náy.
"Các ngươi nắm giữ Thần kiếm thượng cổ là chuyện thật, sao có thể nói là bịa đặt. Lão phu thực sự chỉ muốn xem. . . . . ."
"Hừ, hay cho loại ý nghĩ muốn xem."
Sở Ly La cũng hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: "Xin hỏi, người được kiếm
sẽ được thiên hạ. Chuyện này cũng là chuyện có thực sao?"
Bách Kiếm bị Sở Ly La giận dữ trừng mắt, sờ sờ cằm cười tủm tỉm nói:
"Cái này cũng đúng mà. Có hai thanh thần khí phụ trợ, giành được thiên hạ chẳng phải sẽ dễ dàng sao."
"Ông ——" Sở Ly La trừng mắt, còn không phải bịa đặt?
"Ca, La, chúng ta đi." Âu Dương Tĩnh từ đầu tới đuôi cũng không thèm nhìn
đến Bách Kiếm. Nàng đã ngộ ra, lão gia hỏa này là một kẻ si kiếm, thuộc
loại người vừa chính vừa tà xảo quyệt vô cùng.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An và Sở Ly La đều nhìn nàng.
"Tiểu nha đầu. Ngươi không sợ ta hô to một tiếng, tất cả mọi người sẽ biết Nữ tử cưỡi thú đang ở trong này sao? Lại còn hai thanh thần kiếm ở trên
tay các ngươi nữa?" Bách Kiếm mở to mắt nhìn Âu Dương Tĩnh. Nếu ông mạnh tay kêu, lũ người tham lam kia đều chạy đến đây. Cho dù bọn họ có lợi
hại cũng khó lòng địch được?
"Ông kêu đi." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh
liếc nhìn Bách Kiếm. Trên mặt còn mang theo mỉm cười ngọt ngào mê người, miệng thốt ra lời nói lại thực khiến người ta phát run.
"Chúng
ta có thể đấu thử, xem xem lời của ông nhanh, hay là tay của ta nhanh
hơn." Bàn tay mềm mại hồng hồng khua khua về phía Bách Kiếm, đầu móng
tay thon dài sáng bóng sơn màu đỏ thẫm tựa như loại vũ khí đoạt mệnh.
Bách Kiếm ngẩn ra, tiếp theo ha ha nở nụ cười:
"Được thôi, chúng ta lập tức tỷ thí."
Dứt lời, ông há miệng hô to. Nhưng giọng nói thế nào lại tắc nghẹn, phát
không ra nửa điểm tiếng kêu. Mà Âu Dương Tĩnh cứ vậy đông như không
động, cười cười nhìn ông.
"Kết quả đã rõ ràng, ngại quá, tiểu nữ hình như đã thắng."
Bách Kiếm bị điểm huyệt câm, hoảng hốt. Không ngờ cô nương này còn nhỏ tuổi
như thế đã biết cách điểm huyệt mà không cần động. Nhưng ông nào biết
đâu rằng, Âu Dương Tĩnh dùng căn bản không phải cách điểm huyệt không
cần động, mà là linh lực.
"A, cô nương kia rất giống người trên
bức họa?" Đúng lúc này, những người kia cầm bức họa hướng về Âu Dương
Tĩnh nhìn xung quanh.
Âu Dương An và Sở Ly La biến sắc kéo Âu Dương Tĩnh, ba người lập tức như một làn khói bay đi.
"Tĩnh nhi, đi mau."
Kết quả vừa chạy, lại làm những người đó phản ứng theo quán tính, tin tưởng mình đích thực không nhận lầm người. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đường cái chỉ thấy một chuỗi dài đuổi theo Âu Dương Tĩnh. Khung cảnh cực kỳ
thú vị.
"Đáng giận, sớm biết thế này nên đem lão già kia một kiếm giải quyết." Sở Ly La nhìn đám truy đuổi phía sau mất hứng quát ầm lên.
"Tĩnh nhi sao chúng ta phải chạy hả? Trực tiếp bày kết giới khiến bọn họ tìm không được đi."
Đột nhiên, tiếng Vân Khinh Cuồng ở trong đầu Âu Dương Tĩnh vang lên.
Âu Dương Tĩnh vừa nghe lập tức sửng sốt. Đúng rồi, sao bọn họ phải chạy, quả thực là tự mình tìm khổ.
"Được rồi, không chạy, không chạy." Âu Dương Tĩnh dừng bước lại, nói với hai người.
"Tĩnh nhi, không chạy??? Bọn họ có thể đuổi tới..." Sở Ly La lôi tay nàng.
"Không cần chạy nữa." Âu Dương Tĩnh cười, sau đó giương tay lên trực tiếp bày kết giới.
Mà Sở Ly La cũng trợn tròng mắt nhìn đám người vốn vẫn truy đuổi ở phía
sau bất ngờ giống như không thấy bọn họ nữa, cứ thế ngu ngu xuẩn xuẩn
chạy, tiếp tục chạy về phía trước.
"Sao bọn họ không nhìn thấy chúng ta?" Sở Ly La kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì tôi đã giăng kết giới." Âu Dương Tĩnh nhếch môi một cái.
Sở Ly La đầu tiên là sửng sốt. Tiếp theo nhịn không được trợn trắng mắt với Âu Dương Tĩnh:
"Tĩnh nhi vậy sao cô từ đầu không bày kết giới?" Cứ thế mà chạy, thở đứt cả hơi.
"Quên." Nàng trả lời như lẽ đương nhiên.
"Cô. . . . . ."