Bên trong lều Tướng quân, Âu Dương Ngự trên người mặc áo giáp màu bạc cúi đầu nhìn binh thư.
"Tướng quân, trong Hoàng Thành có thư đến." Quân sư của Âu Dương Ngự - Liêu Mân tay cầm thư đi vào.
Âu Dương Ngự ngẩng đầu, chân nhíu mày lại, đưa tay tiếp nhận thư từ trong
tay ông ta. Sau đó Liêu Mân ở bên cạnh nhìn Âu Dương Ngự cầm thư, đọc
thư, mày chau lại càng chặt hơn.
"Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?"
Âu Dương Ngự buông thư đứng lên: "Ta muốn quay về Hoàng Thành một chuyến."
"Tướng quân ——"
Liêu Mân cả kinh, không đồng ý lắc đầu.
"Không có hoàng lệnh truyền gọi, nếu người trở về sẽ là kháng chỉ quay về. Lỡ
như bị Hoàng thượng biết, hậu quả thật không tưởng tượng nổi." Hoàng
thượng cũng vì lo lắng Tướng quân tay cầm binh quyền, công cao lấn chủ,
vẫn luôn có tâm đề phòng.”
"Không quay về hậu quả càng nghiêm trọng hơn." Âu Dương Ngự nói xong đem thư đưa cho Liêu Mân.
Liêu Mân vừa đọc lập tức ngây ngẩn cả người. Thư do quản gia ở Âu Dương Phủ
tướng quân gửi tới, viết là gần đây trên giang hồ đang đồn đại về một nữ tử có khả năng điều khiển thú, còn có chuyện Thần kiếm thượng cổ Tử
Nguyệt bảo kiếm, Lăng Tiêu bảo kiếm, và thái độ của hoàng gia bình tĩnh
đến bất bình thường.
"Ngắn ngủi mấy tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"
Âu Dương Ngự mi tâm khóa lại, tệ hơn là những người này đều có liên quan tới Âu Dương phủ.
"Quản gia nói giang hồ đồn đãi người giữ Thần kiếm thượng cổ là Nữ tử cưỡi
thú cũng chính là Tĩnh nhi, hơn nữa bức họa vẽ nó đã lan truyền khắp nơi trên giang hồ. Ta lo lắng chính là tin đồn kia: ‘Người được kiếm tất
được thiên hạ.’ điều này chỉ sợ sẽ chấn đống đến Hoàng thượng. Huống chi người giữ kiếm không phải ai khác chính là con gái của Âu Dương Ngự ta. Mà ta lại tay cầm binh quyền, chỉ e Hoàng thượng sẽ càng thêm nghi kỵ,
suy đoán. . . ."
Liêu Mân cũng gật đầu, tương tự nhíu mày lại: "Tướng quân, chẳng lẽ Nữ tử cưỡi thú thật sự là Ngũ tiểu thư?"
Ông nghe nói Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư kia năm đó thiếu chút nữa chết ở
bãi tha ma, không ngờ bây giờ bản lĩnh lại được như thế. điều khiển thú, đó là chuyện thần kì cỡ nào chứ. Huống chi nàng ấy còn giữ Thần kiếm
thượng cổ.
Âu Dương Ngự lắc đầu, bây giờ ông cũng không biết.
Nhưng chuyện này thế nhưng tuy nhỏ mà lớn. Nặng thì tịch thu tài sản
giết hết cả nhà, nhẹ thì cũng là mất đi uy tín, thu hồi binh quyền.
"Nhưng Tướng quân. Nếu bây giờ người trở về bị Hoàng thượng phát hiện, chẳng
phải Ngài ấy sẽ càng hoài nghi lời đồn là thực sao. Hơn nữa nếu Nữ tử
cưỡi thú là Ngũ tiểu thư, nàng ấy cùng với Tứ công tử bây giờ chắc cũng
không có ở Hoàng Thành, người trở về cũng vô dụng thôi."
Âu Dương Ngự ngẩn ra, quên mất, sự thực đúng như Liêu Mân nói: "Quân sư có đối sách gì không?"
"Tướng quân, theo thuộc hạ nghĩ, hay là trước hết chúng ta phái người đi điều
tra một phen. Nếu việc này là thật, vậy chúng ta cần phải nghĩ ra đối
sách. Chẳng qua nếu Ngũ tiểu thư thực sự là Nữ tử điều khiển thú, chuyện này thật rất phiền phức."
Âu Dương Ngự nghe vậy thở dài, nhớ
tới cái chết của hai con trai trưởng. Ông kỳ thật ít nhiều trong lòng
cũng có nghĩ đến, nhưng đối với anh em Âu Dương Tĩnh vốn đã chịu nhiều
thiệt thòi, ông cũng không muốn chấp nhặt gì. Chỉ là không ngờ chuyện
bây giờ lại thực phiền toái.
"Vậy cứ theo ý của ngươi đi, trước tiên phái người điều tra."
“Vâng.”
. . . . . .
Bên kia, Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La ba người cứ đi tới chỗ nào
cũng đều bị người khác nhận ra. Bọn họ hoài nghi trên giang hồ không
biết có phải người trong võ lâm đều dốc toàn bộ lực lượng ra hay không,
một đám đỏ mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Đương nhiên, mục tiêu là bí kíp
điều khiển thú của Âu Dương Tĩnh, còn có Thượng cổ bảo kiếm.
"Bọn họ đâu?." Sau lưng lại kéo tới một đám người trong võ lâm vung đao. Một đám hung thần ác sát, ánh mắt sáng lên tất cả đều là tham lam. Ba người Âu Dương Tĩnh đã bị đuổi tới một mảnh rừng cây hoang vắng, bọn họ quay
đầu nhìn thoáng qua đám người đuổi theo không chịu từ bỏ kia, mày nhíu
chặt. Kỳ thật bằng bản lĩnh của bọn họ, muốn giải quyết những người này
dễ như trở bàn tay. Nhưng dù bọn họ có thể giết sạch một đám, sau này sẽ lại có vô số đám tham lam khác truy đuổi theo. Cho nên, đó cũng không
phải biện pháp tốt nhất. Hơn nữa sẽ làm bọn họ càng có thêm nhiều kẻ
địch.
"Làm sao bây giờ?" Sở Ly La hận. Người trong giang hồ nói
cho cùng cái gì mà mở rộng chính nghĩa, giúp yếu cứu bần, không ngờ lại
tham lam đến vô sỉ như vậy. Đồ không phải của mình cũng muốn đoạt lấy.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh không trả lời, ngược lại cùng nhau quan sát
cánh rừng phủ mờ sương. Nếu không nhìn lầm, trong rừng này kỳ thật có
khí độc nghiêm trọng. Nơi này vẫn được người gọi đến với cái tên ‘Hắc
Độc Lâm’.
"Chúng ta vào đi." Âu Dương Tĩnh nói xong, đưa cho Sở
Ly La một viên đan dược. Nàng và Âu Dương An không sợ trúng độc, bây giờ hai anh em đã là thân thể bách độc bất xâm rồi.
“Được.”
Ba người Âu Dương An mang theo Tiểu Bạch Hổ trực tiếp xông vào Hắc Độc
Lâm. Mà đám người đuổi theo phía sau cũng đang dừng chân trước Hắc Độc
Lâm.
Nhìn sương khói bao phủ cánh rừng, hai mặt ngó nhau: "Bọn họ chạy vào Hắc Độc Lâm rồi?"
Tất cả mọi người trợn tròn mắt. Đuổi theo bọn họ để lấy bí kíp điều khiển
thú và Thần kiếm thượng cổ mới có thể nhất thống thiên hạ, xưng bá võ
lâm. Kết quả giờ lại bị Hắc Độc Lâm cản lại.
"Sợ cái gì? Không
phải chỉ là Hắc Độc Lâm thôi sao? Chúng ta dùng Tị độc đan, sau đó xông
vào." Một người xúc động nói, đao kiếm khua khua, ánh mắt đỏ vằn tham
lam, vẻ mặt dữ tợn khiến người ta chán ghét.
"Không được, rừng
Hắc Độc này quỷ dị khó lường. Nhiều năm như vậy, biết bao anh hùng hào
kiệt xông vào lại không một người sống sót trở ra."
Vẫn còn số ít người không bị bí kíp gây lú lẫn, lập tức nói: "Không lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua?"
"Ta xem bọn chúng vào đó nhất định là cũng không thể sống sót." Lắc đầu một cái, xem ra bí kíp điều khiển thú cùng Thần kiếm thượng cổ sẽ lại mắc
kẹt trong Hắc Độc Lâm rồi. Vậy cũng tốt, ai cũng không chiếm được, chẳng phải tốt hơn sao.
"Trước tiên chúng ta ở ngoài Hắc Độc Lâm chờ
thêm mấy ngày, nếu mấy ngày sau bọn chúng không trở ra. Vậy khẳng định
là đã chết, chúng ta sẽ rời đi. . . . . ." Một nam tử mặc áo xanh nghĩ
nghĩ nói.
Những người khác ngẫm lại, cũng đúng. Tuy nói không ai có thể sống sót từ trong Hắc Độc Lâm đi ra, nhưng cũng không phải là
không có khả năng. Huống chi nữ tử kia có năng lực điều khiển thú, lại
có Thần kiếm thượng cổ bên mình, thân thể chắc hẳn cũng không phải là
người bình thường, có lẽ sẽ thoát ra được? Kết quả, mọi người quyết định ở bên ngoài Hắc Độc Lâm chờ đợi. . . . . . .
Bên kia, Ba người
Âu Dương An bọn họ tiến vào Hắc Độc Lâm. Vừa mới đi vào đã bắt đầu phát
hiện trúc trong rừng đều có màu đen, còn có sương mù quanh quẩn, không
có nửa điểm âm thanh, kể cả chim hót, thú kêu cũng không có. Xem ra
trong rừng Hắc Độc quả nhiên là kịch độc, ngoại trừ trúc mọc ở ngoài kia sẽ không còn sinh vật nào khác. Ba người thật cẩn thận, không dám có
nửa điểm lơi lỏng. Nhưng ai ngờ càng đi vào trong, bọn họ cũng lại phát
hiện một chuyện không tốt, đó chính là ba người đã bị lạc vào một vòng
mê cung luẩn quẩn.
"Tĩnh nhi cô có thấy lạ không chúng ta dường như đã đi qua chỗ này rồi?" Sở Ly La đứng lại, nhìn chung quanh nói.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng nhíu chân mày, hiển nhiên đều đã phát hiện.
"Xem ra dường như chúng ta đã đi vào một mê cung."
"Chắc đây là trận pháp, chúng ta đang bị một địa trận vây khốn." Âu Dương An cũng gật đầu.
Ba người cùng nhau đánh giá, bọn họ ít nhiều đều đã tiếp xúc qua trận
pháp. Nhất là Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An, hồi còn ở Vô Nhai cốc, Đoạn
Vô Nhai đã dạy bọn họ. Nhưng một lúc sau, bọn họ phát hiện căn bản là
không nhìn ra được rốt cuộc đã bị loại trận pháp gì vây khốn.
"Chẳng lẽ trong Hắc Độc Lâm này có người, lại còn là cao nhân tinh thông trận pháp huyền thuật?"
Ngay khi ba người đều nghĩ vậy thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói âm trầm truyền đến: