"Tĩnh nhi, thật tốt quá. Muội không có việc gì."
Âu Dương An nhìn thấy Âu Dương Tĩnh, phản ứng đầu tiên chính là quan sát
em gái. Nhìn thấy em gái bình yên vô sự thì khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn
mới mạnh mẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Âu Dương Tĩnh thấy Âu Dương An không để ý đến bản thân mình, trong lòng cậu ta nàng là vị trí thứ
nhất. Lòng nàng rất cảm động, đi đến bên giường nắm chặt tay Âu Dương
An.
"Ca, Tĩnh nhi đã không có việc gì. Huynh cũng phải nhanh
chóng khỏe lại đó, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau." Đúng vậy,
vĩnh viễn ở bên nhau. Nàng hiểu rồi. Trên thế giới này cái gì cũng có
thể giả, chỉ có tình cảm chân chính dành cho người quan trọng nhất mới
là thật. Hơn nữa nàng còn muốn trở về tìm Đại phu nhân báo thù. Cho nên
bọn họ đều phải sống tốt, phải cho Âu Dương Thấm bọn họ tức chết.
"Được. Tĩnh nhi, đừng lo lắng. Huynh rất nhanh sẽ khá hơn." Âu Dương An cũng
cố gắng gật đầu một chút, sức khỏe của cậu so với Âu Dương Tĩnh kém hơn. Tuy là đã tỉnh, nhưng vẫn phải nằm trên giường thêm hai ngày.
"Được rồi, hai huynh muội cháu đều đã không có chuyện gì." Đoạn Vô Nhai ở một bên nói, lại nhận thấy sự xem thường của Âu Dương Tĩnh. Anh em bọn họ
nói chuyện, lão đầu này cần gì phải xen vào. Tuy mang ơn ông cứu bọn họ, nhưng chuyện của bọn họ cũng chưa đến lượt ông lo đâu.
Đoạn Vô
Nhai vuốt vuốt cái mũi, tiểu nha đầu này quả nhiên là lợi hại. Còn dám
trừng mắt nhìn ông nữa chứ, ông là ân nhân cứu mạng đấy.
"Ta nói
tiểu nha đầu này, trước tiên cháu đừng trừng ta như thế. Ta hỏi các
cháu, các cháu làm sao mà bị người ta ném vào bãi tha ma?" Nếu không
phải ông truy đuổi Hỏa Hồ trùng hợp gặp được, chỉ sợ hai đứa nhóc này đã đến Địa phủ báo danh rồi.
Đoạn Vô Nhai vừa hỏi, lại khiến cho ý
hận trong lòng Âu Dương Tĩnh nổi lên. Đôi mắt to sáng ngời thoáng hiện
ánh sáng lạnh, oán hận nói:
"Là một người đàn bà tâm địa ác độc và ba tiểu vương ác độc hại bọn cháu."
Tướng quân Phu nhân, Âu Dương Thấm, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần, bốn người
này đã bị nàng vẽ cho một dấu gạch chéo thật to màu đỏ.
Đoạn Vô Nhai nghe không hiểu, có điều đại ý biết được là mấy người có lớn có nhỏ.
"Tiểu nha đầu, cháu muốn báo thù đúng không." Ý hận dữ dội như vậy….
"Đương nhiên." Âu Dương Tĩnh không chút do dự gật đầu: "Dám khi dễ cháu và đại ca, thì hãy đợi để cháu rút gân lột da đi.”
Âu Dương An hoảng sợ. Tuy cậu cũng rất hận Đại phu nhân, nhưng cậu không
cách nào ác được như Âu Dương Tĩnh. Có điều chuyện đã như vậy cậu cũng
không thấy em gái có gì không đúng, mù quáng ủng hộ.
"Tiểu nha
đầu, rất ngoan độc." Đoạn Vô Nhai thích thú gật đầu: "Các cháu bái ta
làm thầy đi, ta dạy cho các cháu võ công, cho các cháu có năng lực báo
thù!"
"Ông rất lợi hại?" Âu Dương Tĩnh đương nhiên muốn học võ
công. Cổ đại này vốn lấy quyền cước nói chuyện giang hồ, không có võ
công là trăm triệu lần không thể. Tuy nàng có học qua không ít thuật
phòng thân, nhưng ở cổ đại với công phu trước mắt thật không giá trị.
"Đương nhiên." Đoạn Vô Nhai khẽ nâng nâng cằm: "Trong giang hồ, ai dám cùng Vô Nhai cốc ta đối nghịch chứ? Đoạn Vô Nhai ta vừa xuất hiện, trên giang
hồ trong vòng mười dặm đều sợ đến mất mật."
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, bay thẳng đến trước Đoạn Vô Nhai quỳ xuống, hai tay chắp tay,
cất cao giọng nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi Âu Dương Tĩnh một
lạy."
Âu Dương An mặc dù không thể đứng dậy, nhưng cũng hướng về Đoạn Vô Nhai gật đầu xem như cúi lạy:
"Đồ nhi Âu Dương An bái kiến sư phụ."
"Ha ha ha, tốt,tốt. . . . . ." Đoạn Vô Nhai vuốt chòm râu nở nụ cười: "Các
con yên tâm, ta nhất định đem tuyệt học cả đời ta tất cả giao cho các
con."
"Cảm ơn sư phụ." hai anh em đồng thời đáp.