Khi Âu Dương Tĩnh
tỉnh lại đã là ba ngày sau. Lúc nàng tỉnh nhìn trên đỉnh đầu một mảnh
trắng toát thì trong đầu vẫn trống rỗng. Đây là đâu? Bọn họ không phải
là bị ném tới bãi tha ma sao? Không lẽ nàng lại xuyên không?
Trong lúc nàng còn đang đoán lung tung thì cửa phòng bị đẩy ra. Một cô gái
mặc áo màu bạc bưng chậu nước đi đến. Nàng ta đem chậu đặt lên bàn, bước tới bên giường, kết quả là cả nàng ta và Âu Dương Tĩnh đều mở to hai
mắt.
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trong ánh mắt thoáng hiện vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Chỉ chỉ về chỗ nàng khoa tay múa chân y y a a đứng lên:
"Ư ư ư ——" ngươi đã tỉnh.
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, bất ngờ chưa kịp phản ứng. Đây là một cô gái câm. Chẳng lẽ nàng được người ta cứu sao?
"Là ngươi đã cứu ta ư?" Âu Dương Tĩnh từ trên giường ngồi dậy, nhìn mình
vẫn là thân thể nhỏ bé kia mới biết mình không phải lại xuyên không.
"Ưm ưm ——" cô gái câm lắc lắc đầu, nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt mê mang. Nàng
ta nhìn xung quanh thật nhanh, sau đó xoay người sang bên cạnh ngăn tủ
cầm lấy giấy bút, ở trên bàn quét quét viết mấy chữ, rồi đưa cho Âu
Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh nhận lấy giấy đọc, không ngờ là chữ
phồn thể. Có điều cũng may mình trước kia thường cùng với một người quen bên Đài Loan hợp tác, cũng biết ít chữ phồn thể. Thông qua chữ cô gái
câm viết, nàng đại khái hiểu đôi chút. Mình là được chủ nhân của cô gái
câm này cứu.
"Đại ca của ta đâu? Huynh ấy không sao chứ?" Âu Dương Tĩnh nhớ tới Âu Dương An .
Cô gái câm lại nhận giấy, viết xuống đáp án đưa cho nàng.
"Ngươi còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều." Âu Dương Tĩnh đọc chữ cô gái câm viết,
nàng gật đầu: "Cám ơn, nhưng không cần. Bây giờ ta có thể đi thăm huynh
ấy. . . . . ."
"Ư á. . . . . ." Thấy Âu Dương Tĩnh kiên trì muốn xuống giường, cô gái câm dường như có chút gấp gáp.
"Duyệt nhi, tiểu nha đầu đã tỉnh rồi à?"
Cô gái câm đang không biết làm thế nào ngăn cản Âu Dương Tĩnh xuống giường thì Đoạn Vô Nhai xuất hiện. Khiến cô gái câm thở phào nhẹ nhõm, nàng ta hướng về phía Đoạn Vô Nhai gật đầu, vừa chỉ chỉ Âu Dương Tĩnh trên
giường.
Đoạn Vô Nhai sửng sốt, nhìn Âu Dương Tĩnh ngồi dậy. Tuổi
còn nhỏ mà lại có đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người, thật sự rất bất ngờ.
"Tiểu nha đầu, cháu tỉnh rồi à." Đoạn Vô Nhai đi về phía Âu Dương Tĩnh.
"Là ông đã cứu chúng cháu?" Âu Dương Tĩnh đánh giá Đoạn Vô Nhai, ông ta
khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi. Đầu có nhiều tóc bạc, người gầy, nhưng
tinh thần khỏe mạnh, hơn nữa trông có vẻ bất cần đời, không quan tâm đến thế tục.
"Là ta ở bãi tha ma nhặt được các cháu." Đoạn Vô Nhai gật đầu.
Âu Dương Tĩnh khóe miệng co giật, thật đúng là làm người ta không nói được lời nào. Quá bất ngờ nhưng thật ra nàng vô cùng cảm tạ ông. Có thể sống lại, nàng sẽ không bạc đãi cơ hội ông trời cho nàng đâu.
"Đây là đâu? Ông là ai?" Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh nghiêm túc khiến Đoạn Vô Nhai lại sửng sốt. Đứa trẻ này nhiều lắm là bảy, tám tuổi thôi, nhưng biểu hiện
của nó thật sự quá lạnh lùng, bình tĩnh không giống một đứa nhỏ.
"Nơi đây là Vô Nhai cốc, ta là cốc chủ Đoạn Vô Nhai. Nàng ấy là Duyệt nhi." Đoạn Vô Nhai trả lời
"Đại ca cháu tỉnh chưa?"
"Cậu bé kia còn hôn mê, bởi vì thân thể cậu ta chống chọi kém hơn so với
cháu." Người kia là đại ca của cô bé, chả trách hai đứa dáng vẻ giống
nhau như đúc. Mới đầu ông còn tưởng là em trai chứ, bởi vì đứa trẻ kia
trông có vẻ gầy yếu hơn.
Đoạn Vô Nhai mím môi cười, phát hiện mình bỗng dưng thích tiểu nha đầu này.
Có lẽ bỏ lỡ Hỏa Hồ lại nhặt được hai đứa trẻ này cũng không phải là uổng phí.