"Dừng tay ——"
Một âm giọng lạnh lùng truyền đến, cắt đứt tình thế giằng co ở nơi này.
Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La nhìn lại thì thấy Vân Tuyệt Trần đến, ở bên cạnh
hắn còn có vài tên võ công nhìn không tầm thường, phỏng chừng là thuộc
hạ của hắn.
Nhóm người kia nhìn Vân Tuyệt Trần tới, chắp tay nói:
"Minh chủ, người tới thật đúng lúc. Chúng ta đã tìm được thủ phạm hại chết
Chưởng môn, mong người cho chúng ta một sự công bằng."
"Đúng,
đúng vậy. Tuyệt đối không thể buông tha yêu nữ này, nếu không không biết sẽ còn bao nhiêu võ lâm đồng đạo chết thảm dưới tay nàng ta?"
"Minh chủ, xin người làm chủ cho chúng ta."
". . . . . ."
Vân Tuyệt Trần còn chưa mở miệng, mọi người cứ như vậy nói với hắn. Đúng
thế, những người tham gia Đại hội võ lâm, ai cũng biết hắn cùng với yêu
nữ này có quan hệ, chỉ sợ hắn làm việc không công bằng.
Vân Tuyệt Trần đảo qua mọi người, ánh mắt dừng ở Âu Dương Tĩnh. Một thời gian
không gặp, nàng dường như càng xinh đẹp hơn. Mặt trời càng ngày càng nhô cao, khiến cho những giọt mồ hôi trên da thịt nàng sáng bóng. Nhìn chóp mũi nàng chảy xuống mồ hôi, ánh mắt của hắn không khỏi hoảng hốt. Nhưng nhiều người như vậy đang ‘nhiệt tình’ theo dõi hắn, hắn đành thu lại
thần sắc, lạnh nhạt nói:
"Âu Dương huynh, Âu Dương cô nương, Sở cô nương, lại gặp mặt rồi."
"Vân công tử." Âu Dương An cười cười với hắn.
Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La thì hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn hắn, để xem hắn định xử phạt bọn họ thế nào?
"Minh chủ, chúng ta đang chờ người chủ trì công đạo cho chúng ta." Thấy Vân
Tuyệt Trần cùng mấy người Âu Dương An hàn huyên, đệ tử mấy đại môn phái
bất mãn la ầm lên.
Con ngươi Vân Tuyệt Trần trầm xuống, lạnh lùng quét qua:
"Bổn Minh chủ tự có tính toán, sự tình còn chưa điều tra rõ, không thể xằng bậy được."
"Theo ta thấy Minh chủ dường như muốn bao che cho bọn họ?" Một nam tử trung
niên thuộc Phái Song Thành thần sắc lạnh xuống. Ông là sư đệ của Chưởng
môn Phái Song Thành đã chết, cũng là Chưởng môn sắp kế vị. Lần này nhất
định phải diệt trừ yêu nữ này, thứ nhất là hi vọng có cơ hội lấy được bí kíp điều khiển thú trong truyền thuyết, thứ hai ông cũng có thể ở trước mặt bổn phái võ lâm tạo lập uy nghiêm.
"Đúng đó."
Những
người khác cũng bất mãn: "Nếu Minh chủ không chịu chủ trì công đạo cho
chúng ta, vậy thì mời Minh chủ ở một bên nghỉ ngơi, đừng ngăn cản chúng
ta báo thù cho chưởng môn."
"Báo thù, báo thù, báo thù. . . . . ."
Mấy cái miệng lại cùng kêu lên giơ cao khẩu hiệu báo thù.
Vân Tuyệt Trần sắc mặt lạnh lại, đám người kia đang tưởng chính mình mới là Minh chủ sao?
"Các người. . . . . ."
"Bọn họ nói không sai, Vân công tử, mời huynh tránh sang một bên đi." Âu
Dương Tĩnh bình thản nói với Vân Tuyệt Trần, vừa quay đầu lại, cũng là
tươi cười gian xảo tay xoa xoa thành quả đấm, nói với đám người kia:
"Bổn cô nương nắm tay đã ngứa lắm rồi, các ngươi không phải muốn báo thù sao? Cứ việc xông lên đi."
Đám người kia bị Âu Dương Tĩnh khiêu khích tức giận đến không chịu được,
lại e sợ khả năng dùng tiêu gọi thú lợi hại của nàng. Trong lúc nhất
thời ngừng hô gọi, người với người hai mặt nhìn nhau, không ai dám bước
ra trước một bước.
Chưởng môn tương lai của Phái Song Thành thấy thế, lúc này vung cao tay quát:
"Đệ tử Phái Song Thành nghe đây, mọi người cùng xông lên, vì Chưởng môn báo thù, diệt trừ yêu nữ."
Ông ta một bên vung tay một bên hô, mọi người như bị kích điện, lập tức khí thế hùng hổ.
"Chúng ta cũng muốn báo thù nữa." Tiếng của một phu nhân truyền đến, vừa thấy
rõ, thì ra là Vương phu nhân tự mình chạy tới. Ánh mắt bà vẫn chăm chú
nhìn Âu Dương Tĩnh, hai mắt như lưỡi dao lợi hại đâm thẳng về phía nàng.
"Vương phu nhân ——"
Mọi người thấy Vương phu nhân một thân một mình đến, đều kinh ngạc, nhưng
càng thêm nhiều đồng tình. Vương phu nhân mất con, giờ lại mất cả người
chồng trụ cột, chỉ sợ mối thù trong lòng so với biển rộng còn sâu hơn.
Vương phu nhân mang theo Vương gia bảo đứng cạnh mấy đại môn phái, ánh mắt oán hận nhìn Âu Dương Tĩnh nói:
"Yêu nữ kia, ngươi hại chết con của ta, còn hại cả chồng ta. Hôm nay thù này không báo, ta thề không làm người."
Lời thề độc vừa ra khỏi miệng, không khí càng thêm sôi trào. Người người hận ý lan tràn nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ.
Vân Tuyệt Trần đứng một bên cũng rất khó xử. Xem khí thế mọi người, hôm nay những người này hẳn là sẽ không chịu để yên đâu, trận huyết chiến này
khó tránh khỏi rồi. Chuyện khác còn có thể nói chưa điều tra rõ, chưa có chứng cớ. Nhưng anh em Vương Phong ba người lại thật sự chết trong tay
Âu Dương Tĩnh.
"Vương phu nhân. . . . . ."
"Minh chủ, lời
của người đợi chúng ta báo thù xong hãy nói đi." Vân Tuyệt Trần muốn ra
mặt áp chế không khí xuống, nhưng lại bị Vương phu nhân đưa tay gạt đi,
vẻ mặt từ chối.
Vân Tuyệt Trần nghĩ một chút đành phải đứng sang một bên.
Âu Dương Tĩnh nhìn Vương phu nhân cũng là khinh thường cười:
"Thì ra là mẫu thân của ba tên biến chất kia, quả nhiên là hạng người này,
thảo nào trong nhà lại nuôi ra hạng người như thế. Lão thái bà à, bà
tưởng con của mình tốt lắm sao? Nếu hắn không chọc tới ta thì đâu bị như vậy, có trách, thì trách hắn không có mắt dám động tới ta. . . . . ."
"Ngươi, ngươi. . . . . ." Vương phu nhân oán hận nhìn Âu Dương Tĩnh: "Lọai
người ti tiện như ngươi, dám hủy đi danh dự của con ta, hại chúng chết
ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn. Bà già này liều mạng với ngươi."
Dứt lời, Vương phu nhân rút bảo kiếm bên cạnh thị vệ lao về phía Âu Dương Tĩnh.
Bà vừa động cũng cho những người khác lý do, cả đám lập tức rút ra binh khí, tấn công về phía Âu Dương An bọn họ.
Nháy mắt, những người tò mò muốn xem náo nhiệt đều chạy trốn không thấy bóng dáng. Rõ ràng mặt trời treo trên cao nhưng toàn bộ ngã tư đường gió
thổi hun hút, lại thêm mấy phần lạnh lẽo cùng sát khí dày đặc.
Trong phút chốc Vương phu nhân cầm kiếm lao về phía Âu Dương Tĩnh. Vân Tuyệt
Trần rốt cục nhịn không được, xoay mình một cái chắn phía trước nàng.
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, Âu Dương An cũng sửng sốt, nhưng sắc mặt thì chìm xuống.
Vương phu nhân nhìn Vân Tuyệt Trần che ở phía trước Âu Dương Tĩnh, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cười lạnh mấy tiếng:
"Minh chủ, ngài làm vậy là sao?"
Vân Tuyệt Trần lắc lắc đầu, nói với mọi người:
"Mọi người dừng tay, bổn Minh chủ sẽ điều tra rõ nguyên do sự tình, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."
"Sự thật sớm đã ngay trước mắt, ngoại trừ yêu nữ này, còn ai có thể gọi đám mãnh thú tới? Nếu Minh chủ muốn bao che cho bọn họ, cũng nên chọn lý do chính đáng một chút . . . . . ." Mọi người mắt lạnh nhìn Vân Tuyệt
Trần.
"Ta. . . . . ." Vân Tuyệt Trần nói không ra lời.
Những người bên cạnh theo Vân Tuyệt Trần tới cũng lắc đầu, xem ra Minh chủ hồ đồ thật rồi. Bây giờ, dù ngày ấy có nói gì cũng sẽ ngăn không được ý
muốn báo thù của bọn họ, lại còn làm bẩn thanh danh của chính mình.
"Vân Tuyệt Trần, huynh tránh ra đi. Chuyện của chúng ta không liên quan tới
huynh" Âu Dương Tĩnh cũng không muốn nợ Vân Tuyệt Trần phần nhân tình
này, bàn tay mềm trực tiếp đẩy hắn ra, đứng ở phía trước, hướng về phía
đám người kia nói:
"Bớt sàm ngôn đi, muốn báo thù thì tới đây." Dứt lời, nàng ra tay trước.
Hỗn chiến bắt đầu, tuy bên muốn báo thù kia chiếm số đông, nhưng so sánh
với công lực của anh em Âu Dương An thì cũng là trời đất khác biệt,
nhược điểm duy nhất chỉ có Sở Ly La đói bụng tâm tình không tốt, mà hơi
sức cũng kém đi không ít. Bị một đám người vây công đánh xuống, ngược
lại cánh tay đã bị thương.
Âu Dương Tĩnh thấy thế, trừng mắt nổi
giận. Lúc này Tử Nguyệt bảo kiếm lại thanh vang một tiếng từ trong cơ
thể bắn ra. Ánh sáng màu tím kia ở giữa không trung lóe sáng, được ánh
nắng chiếu vào khiến tất cả mọi người không mở mắt ra nổi.