"Thiếu gia, A Mộc có việc bẩm báo."
Giọng A Mộc từ ngoài thư phòng truyền đến khiến Vân Tuyệt Trần thức tỉnh. Hắn quay đầu, cũng không liếc mắt nhìn Lâm Sơ Hạ lấy một lần, bình tĩnh
hướng ra phía ngoài gọi:
"Vào đi."
A Mộc lúc này mới đi vào, áo vải màu xanh xem ra trầm ổn rất nhiều.
"Thiếu gia, Lâm cô nương." A Mộc hướng về hai người chào.
"Được rồi, nói đi, xảy ra chuyện gì?" Vân Tuyệt Trần giơ tay, trực tiếp hỏi.
"Hồi thiếu gia, vừa rồi nhận được tin tức: Vương lão gia của Vương phủ cùng
với phái Thanh Thành, phái Song Thành và vài vị chưởng môn đã xảy ra
chuyện. Tất cả đều đã chết ở ngoại ô trong rừng, chết rất thảm. Bên cạnh bọn họ còn có rất nhiều rắn bị chém đứt . . . . . ."
Vân Tuyệt Trần sắc mặt ngẩn ra, bị bầy rắn tấn công?
"Nhất định là Âu Dương Tĩnh." Lâm Sơ Hạ chen miệng vào: "Nhất định là nàng ta dùng tiếng tiêu đưa bầy rắn tới, nàng ta cũng thật quá ngoan độc. Vương thiếu gia, Vương tiểu thư đã chết. Bây giờ ngay cả Vương lão gia cũng
chết, chỉ còn lại Vương phu nhân . . . . . ."
Tình yêu thật là
một cái gì đó rất giày vò. Vốn Lâm Sơ Hạ luôn mồm gọi Âu Dương Tĩnh là
sư phụ bây giờ cũng trở thành một người chanh chua.
"Đủ rồi." Vân Tuyệt Trần trừng mắt liếc Lâm Sơ Hạ.
"Không có chứng cớ thì đừng ăn nói lung tung." Tuy trong lòng hắn cũng có dự
cảm chuyện này có liên quan tới Âu Dương Tĩnh. Hơn nữa những lời đồn về
nàng rất nhiều.
"Đi, chúng ta đi xem." Vân Tuyệt Trần nói với A Mộc, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài.
"Trần đại ca, huynh đi đâu vậy?" Lâm Sơ Hạ nhìn thấy Vân Tuyệt Trần rời đi, vội chạy theo gọi.
Vân Tuyệt Trần cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi, trả lời cũng không trả lời nàng một tiếng. Lâm Sơ Hạ tức giận đến dậm chân cắn môi, vẫn là chạy chậm đi theo. Khi đám người Vân Tuyệt Trần đến nơi xảy ra chuyện,
thi thể Vương lão gia đã được để vào trong quan tài. Chỉ còn là một ít
thi hài, mà ở trên đường, còn có rất nhiều xác rắn xung quanh phân tán.
Không biết là máu người hay máu rắn chảy tràn đầy mặt đất, bị gió thổi,
mùi máu tanh càng nồng.
Lâm Sơ Hạ vừa thấy, mặt cười cũng trắng đi. Vội vã xoay người sang chỗ khác, đứng ở ven đường nôn mửa không ngừng.
Mà người tới trước đó, đều vây lại quanh Vân Tuyệt Trần. Một đám cướp lời
nói: "Minh chủ, việc này người cần phải ra mặt. Mấy vị chưởng môn đều
chết không minh bạch, người sau lưng bọn họ sẽ không chịu để yên . . . . . ."
"Đúng thế, nghe nói những người đó cũng đang chạy đến đây. Chỉ sợ không có ý tốt."
". . . . . ."
Vân Tuyệt Trần vừa nghe, chân mày tuấn nhăn lại chặt hơn.
"Có phát hiện manh mối gì khác không?" Một lát sau, trong đó có một vị trả lời:
"Nơi này ngoại trừ mấy vị chưởng môn, Vương lão gia, còn có một đám người áo đen. Chắc là sát thủ."
"Xem hiện trường, có thể loại trừ khả năng sát thủ cùng đám người chưởng môn xung đột với nhau." Vân Tuyệt Trần đáp, hai đám người này hẳn là hợp
tác. Chỉ là vì việc gì mà có thể khiến cho bọn họ tự xưng là võ lâm
chính phái lại cùng với sát thủ hợp tác?
"Nghe nói lúc đó còn
có những người khác nữa." Một người chần chừ trả lời: "Hơn nữa đám người chưởng môn cũng là vì lời đồn bí kíp điều khiển thú trên giang hồ mà
đến. . . . . ."
Nói ra mấy lời này, tất cả mọi người cũng đã
biết. Lại cũng liên quan tới Nữ tử điều khiển thú, nhưng chung quanh đây có nhiều xác rắn như vậy, bọn họ sớm đã có liên tưởng. Ánh mắt hướng về Vân Tuyệt Trần, Minh chủ và nàng ta có quen biết, hắn sẽ làm thế nào
đây?: "Trần đại ca, muội đã nói là nàng ta mà. Xem đi, bây giờ chứng cớ
cũng chỉ hướng đến nàng ta." Vừa nôn xong Lâm Sơ Hạ nghe thấy mọi người
nói chuyện, lại nhịn không được chen miệng vào. Vân Tuyệt Trần nhìn
nàng, sau đó hướng về A Mộc phân phó:
"Mang nàng rời đi."
“Vâng.”
A Mộc cũng hiểu được từ lúc ở Đại hội võ lâm về, Lâm cô nương thẳng thắn
đáng yêu đã thay đổi, khiến người ta cảm thấy rất chanh chua.
"Ta không đi. . . . . ." Lâm Sơ Hạ có cảm giác kế tiếp Vân Tuyệt Trần sẽ đi tìm Âu Dương Tĩnh.
"A Mộc ——" Vân Tuyệt Trần tăng thêm ngữ điệu.
"Lâm tiểu thư, đắc tội." A Mộc đến bên người Lâm Sơ Hạ nói, tay nhanh chóng vươn ra điểm huyệt đạo của nàng.
Lâm Sơ Hạ không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, đành dùng ánh
mắt trừng nhìn A Mộc, kết quả vẫn như cũ bị mang đi. Nhưng dự cảm của
nàng đúng là vậy, Vân Tuyệt Trần đích thực sẽ đi tìm Âu Dương Tĩnh. Hơn
nữa là đuổi theo trước khi Phái Song Thành tìm được nàng. . . . . . .
"Ục ục. . . . . ." Âm thanh gõ trống trong bụng của Sở Ly La truyền đến,
nàng hơi lúng túng. Nhưng rất nhanh lập tức dứt bỏ vẻ mặt không được tất nhiên, hướng về phía Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nói: "Tĩnh nhi, Âu
Dương Đại ca, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, cũng trưa rồi."
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái. Âu Dương An mỉm cười, mang theo vài phần
xin lỗi: "Là ta sơ xuất, cả hai người đều đói bụng rồi. Đi thôi, chúng
ta đi xem phía trước có quán ăn nào không." hắn đã quên, đi theo bên
người là hai cô nương, tuy không phải nữ tử nhu nhược, nhưng so với hắn
một đại nam tử thì vẫn cần phải chăm sóc.
“Được.”
Ba
người hướng về quán ăn đi đến, kết quả rất nhanh đã đến nơi. Bỗng nhiên
lại dừng bước, bởi vì bọn họ nhìn thấy một đám người từ chỗ tối vọt ra,
một đám mặt mũi bất lương.
Ba người Âu Dương An nhìn nhau, mà
ngồi vắt vẻo trên vai Âu Dương Tĩnh là con hổ nhỏ với đôi con ngươi màu
ngọc bích lười nhác mở ra nhìn lướt qua những người đó, sau đó trong đầu Âu Dương Tĩnh vang lên tiếng của hắn: "Tĩnh nhi, những người này từ sớm đã biết hành tung của chúng ta. Bọn họ đến là vì lão gia của đám người
kia báo thù."
Âu Dương Tĩnh nhếch môi một cái, đột nhiên cười vô cùng sáng lạn, lúm đồng tiền hiện ra, ánh mắt mang ý tự đắc. Nhìn
thoáng quả chỉ là một nữ tử hoạt bát, đáng yêu.
"Ta nói các vị đại ca, xin các vị nhường đường, chúng ta muốn đi qua dùng cơm. Cám ơn."
Âu Dương Tĩnh đột nhiên nở nụ cười làm cho đám người ngăn đón bọn họ cũng
ngây ngốc. Lại nhìn thái độ của nàng quả thực đúng là nụ cười chân
thành. Nhưng càng như vậy, bọn họ càng theo bản năng lui về phía sau.
"Mọi người không nên bị nàng ta làm hoảng sợ, người này chính là yêu nữ hại
chết Chưởng môn chúng ta." Một nam tử gầy gò dẫn đầu phục hồi tinh thần, hướng về những người khác hô. Mọi người nhất thời bị một kích rung
động, đúng vậy, thiếu chút nữa bọn họ lại để yêu nữ này đùa bỡn. Một đám trừng mắt nhìn nàng, nhất thời tức đến xanh mắt đỏ chân mày.
"Đúng vậy, mọi người vì Chưởng môn báo thù, không thể buông tha yêu nữ." Một
đám người gào thét rước lấy ánh mắt chú ý của người đi đường, từ các
quán ăn, bảo vệ cạnh quán ăn, mọi người đều rối rít thò đầu ra. Nhưng
nhìn thấy nhóm người bộ dạng cao lớn, cũng biết không dễ chọ, cũng lại
rối rít rút đầu về tránh đi.
Âu Dương Tĩnh bọn họ thấy thế lập tức cười đến sáng lạn. Chính là sáng lạn mà mang theo trào phúng : Một đám ngu xuẩn.
"Tĩnh nhi, chúng ta thu thập bọn họ rồi còn đi ăn cơm." Sở Ly La giật giật
nắm tay, lúc nàng đói bụng tâm tình thường không tốt.
“Được.” Âu Dương Tĩnh lại cười, sau đó hai người như rồng cuốn gió bay hướng về đám người kia bắn phá.
"Dừng tay ——"