"Cha con là Âu Dương
Ngự, mẫu thân gọi Sở Tâm Tuyết." Âu Dương Tĩnh nắm lấy áo bào của Âu
Dương Ngự, ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh lệ hoàn toàn là vẻ mặt vô
tội.
Tướng quân Phu nhân bên cạnh nghe vậy lảo đảo một cái, nếu
không có tỳ nữ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ mụ ta sẽ rất chật vật.
Vẻ mặt Âu Dương Ngự trở nên âm trầm, ông quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tướng quân Phu nhân, hỏi:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Nàng không phải nói với ta Tĩnh nhi và An nhi
bị bệnh dịch chết rồi sao? Vì không muốn lây cho người khác, cho nên thi thể đã hoả táng rồi?"
Âu Dương Tĩnh mi mắt rủ xuống, khóe miệng
lộ ra cười lạnh. Thì ra Tướng quân Phu nhân lấy cớ như vậy để che dấu
tội lỗi của mình. Con ngươi chợt lóe, nàng lại ngẩng đầu, có điều lúc
này là nhìn Tướng quân Phu nhân, vẻ mặt đã trở thành điềm đạm đáng yêu.
"Đại nương, sao người lại nói chúng con đã chết? Con và đại ca không phải là bị người đuổi đi đấy sao?"
"Thiếp, thiếp. . . . . ." Tướng quân Phu nhân á khẩu không trả lời được, trong
lòng lại hận đến đòi mạng. Hai tiểu tiện chủng kia không phải đã chết
rồi sao? Làm sao lại có thể xuất hiện?
"Đại nương, Tĩnh nhi biết
người không thích chúng con, Tĩnh nhi không trách người. Dù sao người
cũng không phải mẹ ruột của chúng con." Âu Dương Tĩnh vẻ mặt vô tội đáng thương, nhưng lời nói ra lại làm Tướng quân Phu nhân hận không thể bóp
chết nàng ra. Cái gì không gọi là mẹ ruột, đây chẳng phải đang nói mình
là Đại nương cố ý ngược đãi bọn chúng sao?
Theo lời nói vô tội
của Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt Âu Dương Ngự cũng càng khó coi. Tuy ông đối
với mẫu thân Âu Dương Tĩnh không có tình cảm, nhưng bây giờ trước mắt là hai đứa trẻ thân sinh cốt nhục của mình, Tô Thanh Liên này (Tướng quân
Phu nhân ) lại dám đối đãi như thế với chúng.
Âu Dương An không
biết vì sao em gái hận phụ thân mà lại gọi ông ấy thân thiết như thế, có điều thấy em gái nháy mắt với mình. Hắn biết là em gái có chủ ý, vì thế cũng chen vào nói.
"Phụ thân, người không ở nhà, con và muội
muội phải ở hậu viện hoang tàn, không có cơm ăn, không có quần áo mặc.
Do con đói bụng quá không chịu được, Tĩnh nhi mới tới phòng bếp ăn vụng, vì vậy mà chọc tới Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư, đây
đều là lỗi của An nhi, không trách được Đại nương đuổi chúng con đi.
Kính xin người không nên trách Đại nương. . . . . ."
Lời Âu Dương An nói làm Tướng quân Phu nhân mau chóng muốn hộc máu, hai tiểu tiện
chủng ngoài sáng là vì mình nói chuyện, nhưng có câu nào không phải là
đâm dao lên người mình?
Âu Dương Tĩnh ngạc nhiên, không ngờ đại ca đơn thuần cũng biết nói như vậy. Len lén giơ ngón tay cái lên với Âu Dương An.
"Phụ thân, người không nên nghe bọn chúng nói bậy. Hai tiểu tiện chủng này
căn bản là đang nói lời trái lương tâm." anh em Âu Dương Tinh, Âu Dương
Thần nhìn thấy thái độ của Âu Dương Tĩnh bọn họ, tức giận hét lớn.
"Bọn ta nói lung tung?" Âu Dương Tĩnh hướng về phía Âu Dương Tinh, Âu Dương
Thần bĩu môi một cái: "Chẳng lẽ các người chưa từng sai gia đinh đánh
đập hai huynh muội bọn ta, chưa từng đem bọn ta ném ra bãi tha ma sao?"
Hai anh em sắc mặt đỏ bừng, nhưng không cách nào phủ nhận.
"Nếu không nhờ có sư phụ trùng hợp đến bãi tha ma, ta và đại ca đã sớm đi
gặp mẫu thân rồi. Làm sao còn được nhìn thấy phụ thân đây?" Nói xong, Âu Dương Tĩnh lại ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngự, sau đó hài lòng phát hiện
lửa giận đã muốn phun trào.
"Các ngươi, hai tên tiện. . . . . ."
"Đủ rồi." Âu Dương Tinh bọn họ còn chưa kịp mắng ra, mặt Âu Dương Ngự đã
đen cả lại: "Tất cả im miệng cho ta." Dứt lời, hung hăng trừng mắt liếc
nhìn mấy mẹ con Tô Thanh Liên, sau đó một tay vừa nắm Âu Dương Tĩnh, vừa nói với Âu Dương An:
"Tĩnh nhi, An nhi, theo ta hồi phủ."
Âu Dương An gật đầu, đi theo phía sau. Mặc kệ những người đằng sau đã tức giận muốn chết.
"Các ngươi cũng cút vào cho ta." Đi vài bước, Âu Dương Ngự lại hướng về chỗ Tướng quân Phu nhân quát.
Tướng quân Phu nhân cực kỳ bất an, nhưng vẫn phải mang đám con ồn ào theo vào.