Phủ tướng quân, đại sảnh
Âu Dương Ngự ngồi ở phía trên, Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An hai anh em
đứng bên cạnh. Phía dưới còn lại là mẹ con Tướng quân Phu nhân, như thể
trông giống như một buổi thẩm vấn phạm nhân.
Ánh mắt Âu Dương Tĩnh híp lại, vẻ mặt tuy vô hại. Nhưng đáy mắt cũng không phải vậy.
"Nói đi, Tĩnh nhi và An nhi rốt cuộc sao lại thế này?" Âu Dương Ngự nắm lấy
tay vịn ghế dựa, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm Tướng quân Phu nhân. Rất
có khả năng nếu mụ ta không thật tình trả lời thì ngày mai sẽ không còn
được nhìn thấy mặt trời nữa.
Âu Dương Tĩnh thấy thế nhịn không
được nhếch môi, phụ thân thật là có khí thế, không hổ là Đại tướng quân
thống lĩnh thiên quân vạn mã. Có điều nàng cũng sẽ không vì vậy mà tha
thứ cho ông ta, nếu không phải do ông ta không làm rõ mọi chuyện, mình
và Âu Dương An cũng sẽ không phải chịu khổ.
"Tướng quân, Tĩnh nhi và An nhi đều hiểu lầm thiếp." Tô Thanh Liên rốt cuộc mở miệng, nhưng
mụ lại gian xảo biện hộ, đến chết cũng không thừa nhận: "Lúc trước thật
ra hai anh em sức khỏe quá kém, thiếp mới để cho hai đứa đến hậu viện ở
một mình, còn phái nô bộc đến hầu hạ để cả hai tu dưỡng thân thể. Nhưng
nào ngờ sau đó bọn họ lại được chẩn đoán là bị lây bệnh dịch, cuối cùng
thiếu chút nữa là hấp hối. Thật sự trị không hết, thiếp mới sai người
hoả táng hai đứa. Ai ngờ hạ nhân lại dám một mình đem cả hai ném tới bãi tha ma, còn mang về hai hũ tro cốt lừa gạt thiếp, thật sự là tội đáng
chết vạn lần. . . . . ."
"Đúng vậy đó, phụ thân, người không ở
nhà mấy năm này, mẫu thân quản lý mọi chuyện trong phủ một cách gọn gàng ngăn nắp, ai cũng tán thưởng, làm sao lại đối đãi với Tĩnh nhi muội
muội bọn họ như vậy được." Âu Dương Thấm cũng mở miệng.
Âu Dương
Tĩnh cười như không cười nhìn nàng ta, Âu Dương Thấm so với hai huynh
trưởng ngu xuẩn của nàng ta thì khôn hơn nhiều lắm.
"À, Thì ra là chúng con đã hiểu lầm đại nương ." Âu Dương Tĩnh mỉm cười nói, một tay
nắm chặt đại ca đang xúc động muốn mở miệng. Mụ muốn diễn trò phải
không, vậy ta bồi mụ diễn. Nhưng nếu đã trở lại trong phủ rồi, để xem
Tướng quân Phu nhân còn có thể diễn xuất cái gì.
"Đúng, đúng." Tô Thanh Liên gật đầu, tuy trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng vẻ mặt
vẫn tương đối chân thành: "Tĩnh nhi, An nhi, đã để các con ở bên ngoài
chịu khổ. Nhưng con yên tâm, Đại nương nhất định sẽ xử phạt bọn người... kia, trả lại công bằng cho các con." Hừ, chết vài gia đinh thì có sao
đâu. Nhưng hai tiểu tiện chủng kia đừng tưởng rằng bây giờ trở về đây là có thể đốn ngã bà, chờ mà xem, bọn chúng chịu được bao lâu.
"Tĩnh nhi muội muội, muội trở về thì tốt rồi. Tỷ tỷ vẫn nói không có muội
muội làm bạn, bây giờ thật tốt. Sau này tỷ muội chúng ta cần phải yêu
thương lẫn nhau." Âu Dương Thẩm cũng lộ vẻ tươi cười hướng về Âu Dương
Tĩnh nói.
Âu Dương Ngự vẫn nghe lời của bọn họ nói, vẻ mặt đăm đăm làm cho người ta không đoán ra tâm tư của ông.
Trong lúc Âu Dương Tĩnh đang suy đoán, Âu Dương Ngự quay lại nói.
"Tĩnh nhi, An nhi, các con thấy thế nào?"
Ánh mắt Âu Dương Ngự rơi xuống trên người cô con gái đứng cạnh mình. Tuy từ nhỏ chỉ gặp qua vài lần, nhưng ông biết nữ tử này tuyệt đối là nhân
trung long phượng. Hơn nữa Tĩnh nhi, tuy bề ngoài xem ra tương đối vô
hại, nhưng chỉ sợ trong lòng có dấu trăm ngàn tâm cơ, không cẩn thận
chọc tới người của nàng, nói không chừng sẽ bị tính kế đến chết thế nào
cũng không biết.
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, không ngờ Âu Dương Ngự
lại đem cầu vứt sang cho bọn họ. Nếu dựa theo ý tưởng lúc trước của nàng nhất định sẽ trực tiếp diệt Tướng quân Phu nhân bọn họ, có điều bây giờ nàng thay đổi chủ ý. Nàng càng muốn ở lại trong phủ chậm rãi tra tấn
bọn họ, muốn xem bọn họ căm phẫn mà không dám phát tác.
"Phụ
thân, nếu Đại nương đã nói là hiểu lầm. Vậy chắc là hiểu lầm rồi, dù sao lúc ấy con và đại ca còn quá nhỏ, có lẽ nói không chừng cũng nhớ lầm."
Âu Dương Tĩnh nở nụ cười nói.
Tướng quân Phu nhân vừa nghe đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không dám khinh địch. Tiện nha đầu này xem ra tương đối khó chơi.
Mà Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng cười lạnh, hai tiểu tiện chủng kia,
đừng tưởng sẽ không có chuyện gì, sau này xem các ngươi đối phó thế nào.
Duy nhất chỉ có Âu Dương Thấm đang cúi đầu khóe miệng cũng lộ ý cười, đang suy nghĩ gì làm người ta nhìn không rõ.
"An nhi cũng nói như vậy?" Âu Dương Ngự nhìn phía Âu Dương An.
Âu Dương An tuy trong lòng cũng thống hận Tướng quân Phu nhân bọn họ,
nhưng hắn càng tin tưởng em gái có suy tính. Vì thế cũng gật đầu, khẽ
cười nói:
"Nếu là hiểu lầm, vậy cho qua đi. Bây giờ An nhi và
muội muội có thể trở về, có thể nhìn thấy cha, đã là chuyện rất vui vẻ. . . . . ."
"Đúng đó." Âu Dương Tĩnh khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: "Sư phụ nói, không gì có thể so với với hạnh phúc gia đình."