Âu Dương An nghĩ mãi
không ra, có điều cũng không muốn rối rắm vì việc này nữa. Thu công, bọn họ hướng về sơn động của Xà yêu đi tới. Tiến vào động, đập vào mắt là
mùi ẩm ướt cùng với mùi máu tanh nghênh đón.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng cũng thoáng hiện vẻ không vui.
Lúc bọn họ vào tới tận cùng bên trong động thì nhìn thấy, thiếu chút nữa đã nôn mửa đi ra. Trong hang động ẩm thấp khắp nơi đều là xương người nhỏ
nhắn, kinh khủng hơn nữa là còn có thi hài mấy đứa nhỏ vừa bị cắn chết ở đằng kia, mà bên cạnh mấy hài cốt này, vài ba đứa bé ước chừng bốn tuổi đang bị trói, vẻ mặt dại ra, choáng váng.
"Tên súc sinh." Âu
Dương Tĩnh oán hận mắng, trong đôi mắt đã có giọt nước từ từ lóe lên.
Uổng hắn kiếp trước được làm người, lại có thể làm ra loại chuyện điên
rồ như vậy. Để cho hắn hồn phi phách tán thực vẫn là quá tiện nghi cho
hắn.
Âu Dương An cũng đau lòng nhìn mấy đứa trẻ kia đã dại ra,
tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chứng kiến những hình ảnh khủng bố như thế, chỉ sợ những đứa trẻ này cả đời sẽ sống trong bóng ma.
"Trước
tiên cứu bọn nhỏ đã." Vân Khinh Cuồng đã sống hơn ngàn năm, loại chuyện
thảm hại cỡ nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng nhìn bộ dạng của những đứa
nhỏ đáng lẽ phải là vui vẻ hoạt bát này, trong lòng cũng sinh ra thương
xót.
"Phải đó." anh em Âu Dương An gật đầu, tiến lên giúp bọn nhỏ cẩn thận cởi dây thừng, nhưng những đứa trẻ này vẫn bất động không phản ứng, tựa như đã biến thành tảng đá.
Âu Dương Tĩnh bọn họ đem hài cốt những đứa trẻ trong sơn động đi mai táng, lại dẫn mấy đứa trẻ còn
lại ra ngoài. Trở về quán trọ thì sắc trời cũng đã tối, giằng co một đêm tắm rửa cho bọn nhỏ, dỗ chúng nằm ngủ trên giường Âu Dương An.
"Cứ để bọn trẻ như vậy thực không được, phải đem đoạn trí nhớ khủng bố kia
của mấy đứa nhỏ xóa hết đi mới tốt." Nhìn mấy đứa bé ngủ mà vẫn nhíu
chặt chân mày, Âu Dương Tĩnh cũng khóa lại hàng chân mày đen.
"Đúng." Âu Dương An cũng gật đầu: "Nên để bọn nhỏ quên đi." Chỉ có như vậy, những đứa trẻ này mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.
"Để ta." Vân Khinh Cuồng nói xong, đứng ở bên giường. Giương tay lên, hào
quang màu trắng hướng tới mấy đứa trẻ trên giường thổi đến, rất nhanh,
lại biến mất không thấy. Mà bọn nhỏ vốn đang nhíu chặt chân mày cũng bắt đầu buông lỏng.
"Tốt lắm, trí nhớ của bọn nhỏ đã xóa đi."
"Được. Đợi mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi tốt sẽ lập tức đem bọn chúng trả về nhà." Âu Dương Tĩnh nói.
"Haiz..." Vân Khinh Cuồng ngáp dài một cái: "Bận rộn cả một đêm, ta cũng muốn ngủ một lát. Các ngươi cũng đi ngủ đi, ở đây có ta trông là được rồi." Nói
dứt lời, hắn biến ra tấm thảm trên mặt đất, sau đó tự mình biến trở về
Bạch Hổ, cuộn mình ngủ.
"Ca, huynh vào phòng muội ngủ đi." Âu Dương Tĩnh nói với Âu Dương An, bọn họ là anh em, dù sao cũng chẳng có việc gì.
Âu Dương An sắc mặt cứng đờ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Tĩnh, hắn
lại cảm thấy không được tất nhiên. Tuy thân thể nàng là của em gái,
nhưng chỉ cần nghĩ tới nàng thực ra là một nữ tử khác, hắn lại cảm thấy
tim đập không thích hợp.
"Không được, muội đi ngủ đi. Ta ngồi ở
ghế, dựa vào bàn nằm úp sấp ngủ cũng được." Nam nữ thụ thụ bất thân. Dù
là anh em lớn lên bên nhau nhưng vẫn muốn nghiêm chỉnh tuân theo lễ nghi này. Càng đừng nói nàng kỳ thật cũng không phải là em gái chân chính.
Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn kiên trì đành phải gật đầu:
"Vậy được, muội đi ngủ đây. Huynh cũng nghỉ ngơi một lát đi."
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu.