"Sao có thể như vậy?"
Âu Dương Tĩnh, Vân Khinh Cuồng đều nhìn Âu Dương An thu công, hắn lại
không thể tăng thêm linh lực. Không thể có chuyện đó được. Bọn họ nghĩ
không ra nguyên nhân, chỉ nhìn chằm chằm Âu Dương An.
Âu Dương An chân mày cũng nhíu lại, dường như có đầy bụng tâm sự.
"An nhi, ngươi vừa vận công vừa suy nghĩ gì?" đôi con ngươi màu ngọc bích
của Vân Khinh Cuồng nhìn về phía Âu Dương An, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Âu Dương An ngẩn ra, há miệng nhưng không có lên tiếng. Hắn đang nghĩ gì?
Nghĩ đến đối thoại lúc nãy của Xà yêu kia và Tĩnh nhi, nghĩ Tĩnh nhi rốt cuộc là ai? Muội ấy thật sự là em gái của mình sao?
Âu Dương
Tĩnh giống như thấy rõ ràng tâm tư của Âu Dương An, xem ra nếu mình
không nói cho hắn biết chuyện của mình, trong lòng hắn sẽ mãi tồn tại
vướng mắc, không thể chuyên tâm luyện công.
"Ca, chắc huynh đang nghĩ muội và Xà yêu kia làm sao lại biết nhau?" Âu Dương Tĩnh chủ động nói.
Âu Dương An đột nhiên giật mình, nhưng vẻ mặt đã giải thích tất cả.
Mà Vân Khinh Cuồng cũng nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích tràn đầy hứng thú.
"Được rồi, muội sẽ kể hết sự tình cho huynh biết." Âu Dương Tĩnh đáp.
Nhưng trong lòng Âu Dương An lại dâng lên cảm giác kỳ quái, dường như chờ
mong, lại như sợ hãi lời nói kế tiếp của nàng. Ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy không chớp mắt nhìn nàng, tay cũng không tự giác nắm chặt góc áo.
Âu Dương Tĩnh ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ánh mắt sâu kín.
"Ta là Âu Dương Tĩnh, có điều là muội muội của huynh, cũng không phải muội muội của huynh."
"Ý muội là gì?" lòng Âu Dương An giống như bị cái gì mắc kẹt lại.
"Thân thể này thật sự là muội muội của huynh." Âu Dương Tĩnh chỉ vào thân thể bây giờ: "Nhưng linh hồn lại là của ta."
Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng ngẩn ra, sau đó Vân Khinh Cuồng vô thức tự nâng lên chân mày:
"Ngươi muốn nói đến Mượn xác hoàn hồn?"
Âu Dương An lại ngẩn ra. Mượn xác hoàn hồn?
"Có thể nói vậy, cũng có thể nói không phải. Chúng ta gọi cái này là xuyên
không. Ta vốn là người ở tương lai, bởi vì bị người khác ám hại, gây tai nạn xe cộ mà chết. Nào ngờ khi tỉnh lại, đã biến thành Âu Dương Tĩnh
bây giờ. . . . . ."
Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng nghe lời nói
của nàng, tiêu hóa ý nghĩ của chính mình. Ý nàng nói là, nàng là người
của tương lai, lẽ ra là đã chết. Kết quả hồn phách lại xuyên qua thời
không, nhập vào thân thể em gái Âu Dương An?
"Vậy, Tĩnh nhi đâu?" Âu Dương An hiểu được, nhưng hắn muốn biết em gái mình đang ở đâu?
"Nàng ấy ——" Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An một cái, thở dài: "Nếu ta đoán
không sai, nàng ấy hẳn đã bị bọn Âu Dương Tinh hại chết." Cái chết của
nàng ấy, đổi lấy sự hồi sinh của nàng.
Âu Dương An nghe được câu
này thì lòng lập tức chìm xuống. Cảm giác tự trách xông lên đầu, cũng
tại hắn. Bởi vì khi còn bé hắn quá yếu ớt, mới có thể để cho thân là em
gái Tĩnh nhi phải khắp nơi bảo vệ mình, mới có thể để muội ấy còn nhỏ
như thế mà đã hương tan ngọc nát. . . . . .
"Tĩnh nhi ——" Trong tiếng tràn đầy đau thương.
"Ca." Âu Dương Tĩnh đi lên vòng tay ôm Âu Dương An: "Đừng khổ sở, chúng ta đã vì nàng ấy báo thù. Hơn nữa nàng ấy nhất định vì không muốn thấy huynh
đau khổ, nên mới để cho ta đến đây cùng huynh. . . . . ."
Âu
Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh ôm mình. Đúng vậy, tuy linh hồn không phải
Tĩnh nhi, nhưng thân thể vẫn là…. Hơn nữa Tĩnh nhi bây giờ là cùng mình
từ nhỏ lớn lên, nàng chính là em gái của mình. Nhưng vì sao trong lòng
lại có chút mất mát, là vì nàng không phải là em gái ruột thịt của mình
sao? Hay mất mát bởi vì nàng vẫn là em gái của mình?