Bọn người trong võ lâm bắt đầu động thủ, cùng ầm ĩ kêu lên. Thanh thế làm
cho Vân Tuyệt Trần đau đầu không thôi, hắn biết, trận chiến hôm nay
tránh không được rồi. Mà hắn cùng với nàng, cuối cùng vẫn đứng ở lập
trường bất đồng, đối địch.
Vân Tuyệt Trần đứng dậy, giương tay
lên. Người trong võ lâm rốt cục ngừng điên cuồng hét, đều tĩnh lặng lại. Nhìn hắn, chờ đợi đầu lĩnh đối phó Nữ tử cưỡi thú kia.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, Sở cô nương, tại hạ vẫn hi vọng các vị có
thể suy nghĩ kỹ càng. Nếu các vị thành tâm hướng về võ lâm đồng đạo xin
lỗi một tiếng, ta sẽ phụ trách hòa giải."
Vân Tuyệt Trần nhìn Âu Dương Tĩnh, hắn vẫn muốn cố gắng. Thật sự, thật sự không muốn động thủ với nàng.
"Không cần nhiều lời." Sở Ly La nói, khóe miệng gợi lên châm biếm.
"Rõ ràng là bọn họ tự tìm đến, tại sao chúng ta phải xin lỗi?" Căn bản là không đồng ý.
"Minh Chủ, cần gì nhiều lời với bọn họ. Những người này căn bản chính là yêu
nữ, yêu nam, gây hại cho võ lâm. Chúng ta phải vì võ lâm trừ hại." Thấy
Vân Tuyệt Trần nói dai như giẻ rách, không chịu ra tay. Người trong võ
lâm lại xao động.
"Đúng vậy, Minh Chủ, ra tay đi."
". . . . . ."
Vân Tuyệt Trần không để ý tới những người khác kêu gào, cùng Âu Dương Tĩnh
đối mặt nhìn nhau. Nhưng thấy nàng vẻ mặt không chút thay đổi cũng biết
tâm tư của mình không có người cảm kích, nghe võ lâm đồng đạo càng ngày
càng phẫn nộ. Trong lòng hắn thở dài, mấp máy môi:
"Nếu ba vị nhất định không chịu sám hối, vậy thứ cho chúng ta đắc tội."
Sám hối cái đầu.
Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La nhìn nhau, các nàng vốn là vậy. Nếu đổi thành
bọn người trong võ lâm giết những người khác, e là cũng sẽ cột lên câu
‘vì dân trừ hại’, còn các nàng làm thì thành yêu nữ.
Vân Tuyệt Trần dứt lời, phía sau người trong võ lâm đã khẩn cấp rút kiếm xông về phía ba người bọn họ.
Vân Tuyệt Trần lo lắng đưa tay ra, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống. Hắn
không động thủ, có lẽ trong chốc lát nữa sẽ phải động thủ, nhưng ít nhất bây giờ, hắn không muốn động thủ.
Đối mặt với những người trong
võ lâm giương nanh múa vuốt, Âu Dương Tĩnh ba người ngồi trên ghế động
cũng không động. Cứ lạnh lùng như vậy nhìn bọn người tự xưng ‘anh hùng’, vì võ lâm trừ hại.
Ánh mắt bọn họ như đao kiếm, làm cho người
trong võ lâm cảm giác nội tâm đều bị nhìn thấu. Một đám vừa sợ lại vừa
giận, chiêu thức trên tay lại sắc bén phun ra sát khí vạn phần, không
chừa lại một đường sống.
Đến khi kiếm của bọn họ đều đâm về phía ba người, thế nhưng vừa tới gần thì bọn người Âu Dương Tĩnh ra tay.
Âu Dương An bảo kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp ngăn tấn công đến.
Sở Ly La roi như rắn, được cổ tay linh hoạt điều khiển, đem kiếm của đối phương toàn bộ cuốn sạch sẽ, ném ra xa.
Âu Dương Tĩnh chậm nhất, chậm rãi cầm lấy ngọc tiêu, khiến người trong võ lâm sợ tới mức lặng lẽ rút lui vài bước.
"Mọi người cẩn thận, yêu nữ này muốn gọi thú đến đấy."
Người trong võ lâm đều khẩn trương, nắm chặt tay. Ánh mắt phồng to, không
khác gì mấy con ếch, trán bắt đầu kìm không được nhăn lại.
Vân
Tuyệt Trần nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh, nàng thật sự muốn gọi thú tới
sao? Khung cảnh máu tanh ở Đại hội Võ lâm còn trong đầu, hắn cũng không
hy vọng nơi này sẽ trở thành biển máu. Khẽ mím môi, rốt cục đối lập. Hắn chậm rãi rút kiếm ra, sau đó hướng về Âu Dương Tĩnh, tuy đáy mắt thống
khổ vạn phần, nhưng hắn vẫn lựa chọn, không phải sao?
Nhìn Vân
Tuyệt Trần rút kiếm ra, Sở Ly La nhếch môi. Chẳng lẽ đây là lựa chọn của hắn? Quả nhiên tình không sâu, nam tử như vậy tuyệt đối không xứng với
Tĩnh nhi.
"Âu Dương cô nương, xin chỉ giáo mấy chiêu."
Trước khi Âu Dương Tĩnh thổi tiêu, Vân Tuyệt Trần mở miệng. Mặc dù chỉ ngắn
ngủi một câu, nhưng hắn lại cảm giác mình dùng cả đời để nói. Cảm thấy
thanh kiếm trên tay nặng ngàn cân, ép tới cánh tay hắn cũng thẳng không
nổi.
Âu Dương Tĩnh nhìn thoáng qua hắn, trong lòng thầm nghĩ,
bằng vào hắn cũng muốn so chiêu với mình? Nàng đã cứu hắn hai lần. Nhưng trên mặt không có một chút ý xem thường, vẫn hàm chứa nụ cười nhợt
nhạt.
"Vân công tử, để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của ngươi đi."
Âu Dương An ở trước Âu Dương Tĩnh, nói với Vân Tuyệt Trần. Hắn làm sao
có thể cho em gái giao đấu với hắn ta, huống chi vừa rồi trong bụng hắn
chứa một bụng hỏa, giờ cũng là lúc phát tiết.
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, vốn hắn muốn cùng giao đấu với Âu Dương Tĩnh, cuốn lấy nàng, không
cho nàng có cơ hội gọi thú. Càng muốn ở chung một chỗ với nàng, cho dù
là giao đấu cũng tốt. Nhưng nghe lời Âu Dương An nói, hắn cũng không thể từ chối. Huống chi Âu Dương An kỳ thật chính là nhược điểm của Âu Dương Tĩnh, có lẽ chỉ cần đánh bại Âu Dương An, sẽ có khả năng buộc nàng cúi
đầu, mới mong có cơ hội làm cho cuộc phân tranh yên bình trở lại. . . . . .
"Mời ——" Vân Tuyệt Trần chắp tay với Âu Dương An, hạ quyết tâm còn hơn Âu Dương An.
Âu Dương An cười, dáng vẻ tuấn mỹ có vài phần nghiêm túc. Chỉ thấy hắn nắm chặt kiếm, bóng người bay qua chỗ Vân Tuyệt Trần. Bóng dáng của hai
người trong đại sảnh không ngừng bay vút, tay áo phiêu phiêu, đao quang
kiếm ảnh, giống như hai tiên nhân.
Có điều không gian trong phòng quá nhỏ để hai người so chiêu, khó tránh khỏi đụng chạm tới bàn ghế.
Dần dần, hai người từ trong nhà đánh tới ngoài phòng. Mấy người Âu Dương Tĩnh tất nhiên cũng theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, đám người trong võ lâm lại lao tới chỗ Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh.
"Bằng vào các ngươi cũng muốn so chiêu với bà cô ta ư, tự tìm chết."
Sở Ly La cười lạnh vài tiếng, kiếm trên tay múa như hoa, khiến người ta
nhìn đến hoa cả mắt. Trải qua một khoảng thời gian, võ công của Sở Ly La càng tiến bộ. Đối phó những người này chỉ như một bữa ăn sáng.
Mà Âu Dương Tĩnh cầm ngọc tiêu làm vũ khí, chậm rãi ra chiêu. Mỗi một
chiêu đều có vẻ lười biếng, nhưng cũng có vài phần cao quý.
A Mộc thấy Minh Chủ và Âu Dương công tử giao đấu, vốn định gọi những người
khác, nhưng lại nhận được ánh mắt của Vân Tuyệt Trần, cũng chỉ đứng ở
một bên quan sát. Kết quả là trong sân chỉ còn nghe thấy âm thanh của
đao kiếm giao tranh.
Một lát sau, người trong võ lâm toàn bộ bị
ném đi. Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ tay, đứng một bên xem Vân Tuyệt
Trần và Âu Dương An.
Võ công của Vân Tuyệt Trần trong khoảng thời gian này cũng tiến bộ, nhưng so với tu vi linh khí của Âu Dương An mà
nói là không thể sánh bằng.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cùng
nhau tu luyện, cảm nhận càng thêm sâu sắc. Hơn mười chiêu qua đi, kiếm
đã để ngang trên cổ Vân Tuyệt Trần.
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, trong lòng lại mất mát vạn phần. Còn tưởng thắng
được hắn ta, dùng cách này hóa giải phân tranh. Bây giờ chính mình cũng
bị đánh bại.
"Các vị đi đi." hắn cúi đầu.
"Minh Chủ ——"người trong võ lâm vừa nghe lại hô lên, nhưng vừa nói xong, Sở Ly La đã chĩa kiếm nhắm ngay bọn họ.
"Thế nào? Bây giờ các ngươi muốn đi gặp Diêm Vương có phải không?"
Đám người trong võ lâm thấy thế, tất nhiên không dám nói thêm nữa. Mạng nhỏ quan trọng nhất.
"Các vị đi đi." Vân Tuyệt Trần lại nói một câu.
Âu Dương Tĩnh đưa ánh mắt về phía Âu Dương An, Âu Dương An thu kiếm, ba
người cùng nhau bước ra ngoài. Mà con hổ nhỏ ngồi xổm trên vai Âu Dương
Tĩnh tấm tắc nhìn thoáng qua Vân Tuyệt Trần, lắc lắc đầu.
Vân Tuyệt Trần nhìn bọn họ rời đi, lại là thở dài một tiếng: