"Hừ ——"
Vân
Tuyệt Trần trả lời nhưng vẫn như cũ khiến tức giận của Âu Dương An khó
tiêu biến, hắn thừa nhận hắn đố kỵ rồi. Gần đây cùng ở chung một chỗ với Tĩnh nhi, ngọn lửa trong lòng hắn đã bùng phát, thậm chí có lúc không
thể khống chế được, hắn thực sự sợ có một ngày bản thân nhịn không được
lại thổ lộ tình cảm của mình với Tĩnh nhi. Nếu quả thật ngày đó đến, bọn họ còn có thể cứ như vậy ở cạnh nhau sao?
Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La nhìn Âu Dương An, suy nghĩ hai người lại bất đồng. Sở Ly La không
hiểu Âu Dương An bình thường ôn nhu như vậy sao giờ lại có thái độ như
thế với Vân Tuyệt Trần?
Mà Âu Dương Tĩnh cũng biết chính mình đối với hắn có chút tâm tư, nên tình cảm của hắn dành cho mình nàng đại
khái hiểu được phần nào, lớn mật phán đoán hắn đang ghen. Nhưng hai
người dù sao cũng là anh em, suy nghĩ như vậy thật sự rất nguy hiểm. Tuy nhiên nàng cũng không muốn có quan hệ gì với Vân Tuyệt Trần.
"Vân công tử, huynh nói thẳng dụng ý đi." Âu Dương Tĩnh quay mắt nhìn lại Vân Tuyệt Trần nói.
Trong lòng Vân Tuyệt Trần chua xót, trách nhiệm và cảm tình rối rắm giằng co, nhưng rốt cuộc vẫn mấp máy môi, mở miệng:
"Hôm nay mời các vị đến đây là vì gần đây có nhiều lời đồn đãi phát sinh.
Bao gồm chuyện Vương lão gia, Tề chưởng môn bọn họ bất ngờ chết ở ngoại
ô, ta muốn hỏi, những chuyện này có liên quan đến Âu Dương công tử và Âu Dương cô nương liên quan không?" Dù sao hắn cũng là minh chủ võ lâm.
Không vì mình, cũng phải vì mọi người ngày trước tuyển cử hắn, tín nhiệm hắn cho họ một câu trả lời thỏa đáng.
"Chuyện của Vương lão gia đúng là chúng ta làm." Âu Dương Tĩnh không có nửa điểm giấu diếm.
Vân Tuyệt Trần ngẩn ngơ, nàng chẳng lẽ ngay cả giấu diếm cũng không muốn
sao? Nếu nàng nói một tiếng không, mình còn có cơ hội vì bọn họ che dấu, thậm chí kéo dài thời gian. Đúng vậy, đây chính là ý định của hắn.
Đương nhiên, hắn càng hy vọng thật sự tất cả những chuyện này không liên can đến nàng.
Âu Dương Tĩnh lại nhìn hắn liếc mắt một cái, nói:
"Nếu huynh muốn vì bọn họ đòi lại công đạo, cũng không cần phải phiền phức
như thế. Nhưng còn phải xem huynh có bản lĩnh này hay không." Thật lòng
nàng không muốn đối nghịch với hắn, nhưng bọn họ bây giờ lập trường khác nhau. Không thể tránh được, vì thế Âu Dương Tĩnh nói xong, không khí
trong đại sảnh trở nên yên tĩnh.
Vân Tuyệt Trần không ngờ rằng
cảm giác đối lập với Âu Dương Tĩnh thật sự là quá tệ. Nhưng bọn họ đã
nhận tội, chẳng lẽ hắn còn có thể trợn mắt nói lời bịa đặt sao? Hơn nữa
chỉ sợ cũng không kịp nữa, người trong võ lâm đã tới.
Quả nhiên, ngoài phòng đã vang lên từng trận tiếng bước chân trầm ổn. Lập tức A Mộc cũng nói:
"Các vị chưởng môn, hiệp sĩ, hiện giờ Minh Chủ đang tiếp khách, mời các vị đến sảnh phía trước dùng trà, chờ một chút."
"Không cần, chúng ta biết Minh Chủ đang gặp ai. Chuyện này có liên hệ tới toàn bộ võ lâm, chúng ta cũng muốn xem một chút rốt cuộc chuyện này là sao?" Lời nói của A Mộc bị mọi người phản đối.
Ngay sau đó, cả đám
người trong võ lâm xông vào. Ánh mắt đảo qua Âu Dương Tĩnh bọn họ, hừ
một tiếng, sau đó dừng ở bên người Vân Tuyệt Trần, hướng tới hắn chắp
tay:
"Tham kiến Minh Chủ ——"
Vân Tuyệt Trần thấy nhóm
người đến, đầu cũng bắt đầu đau. Nhưng biết những người này nói không
chừng là lo lắng mình làm việc tư, nên mới xông vào. Dù sao cũng đã đến
đây rồi, xem ra không còn cách nào khác, vì thế gật đầu, đứng lên, hướng về bọn họ đưa tay ra mời, nói:
"Các vị chưởng môn, võ lâm đồng đạo mời ngồi." Một bên cho A Mộc bảo tỳ nữ dâng trà.
"Đa tạ Minh Chủ." đám người trong võ lâm ngồi ở đối diện Âu Dương An.
"Minh Chủ, các vị này là ai?" đám người trong võ lâm rõ ràng biết thân phận
của bọn Âu Dương Tĩnh, lại giả vờ không biết. Có điều địch ý trong đáy
mắt che dấu không được.
Âu Dương Tĩnh cười cười, trên mặt lộ ra
lúm đồng tiền. Giờ phút này nàng không có nửa điểm tức giận, bày ra dáng vẻ ngọt ngào nhu thuận. Ngược lại Sở Ly La bĩu môi một tiếng, ánh mắt
đảo qua bọn họ, như đang giễu cợt bọn họ dối trá.
Trong lòng Vân Tuyệt Trần cũng không thoải mái, những người này rõ ràng đến giám sát mình. Nhưng cũng gật đầu, giới thiệu:
"Vị này là Âu Dương công tử và Âu Dương cô nương, còn đây là Sở cô nương."
Rốt cuộc, cũng không quên vì Âu Dương Tĩnh bọn họ giới thiệu với đám
người kia.
Đôi bên gật đầu, xem như chào hỏi. Nhưng rất nhanh, đám người trong võ lâm lập tức đi vào vấn đề chính.
"Nếu ta đoán không lầm..., Âu Dương cô nương đây là người vừa mới ở đại hội
Võ lâm vang danh tiên nữ điều khiển thú?" Người trong võ lâm quả thật
dối trá, rõ ràng trong lòng gọi yêu nữ, lời ra khỏi miệng lại biến thành tiên nữ.
Âu Dương Tĩnh nhìn người nói chuyện liếc mắt một cái,
sau đó gật đầu, cũng không giận, càng không biểu hiện ra vẻ trào phúng
đối với những người này.
"Không biết các vị có gì chỉ giáo?"
Thấy nàng đáp ứng, vẻ mặt mấy người kia lập tức thay đổi. Một nam tử mặc áo lam sắc mặt khẽ biến lạnh, hỏi:
"Chỉ là muốn hỏi chuyện của Vương lão gia, Vương phu nhân cùng các vị chưởng môn có liên quan đến cô nương không?"
"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Vân Tuyệt Trần.
"Vừa rồi Vân Minh Chủ cũng có hỏi."
Những người đó sắc mặt biến đổi, khẩu khí đột nhiên trở nên khí thế bức người đứng lên:
"Các vị đã thừa nhận, vậy phải ở lại mới được."
"Đúng vậy, các vị phải cho võ lâm một câu trả lời thỏa đáng."
". . . . . ."
Nhìn bọn họ khí thế bức người, Vân Tuyệt Trần lo lắng. Nhưng hắn còn chưa
lên tiếng, người khác ngược lại túm lấy hắn. Cả đám người trong võ lâm
đều hướng tới Vân Tuyệt Trần chắp tay nói :
"Minh Chủ, việc này đã sáng tỏ, kính xin Minh Chủ vì đồng đạo chủ trì lẽ phải."
"Đúng, xin Minh Chủ chủ trì lẽ phải."
". . . . . ." Những người khác cũng rối rít phụ họa.
"Lẽ phải? Lẽ phải gì?"
Sở Ly La trướt mặt Vân Tuyệt Trần mở miệng, hai tròng mắt khinh thường đảo qua mọi người.
"Nè, bọn họ đã chết, nhưng cũng là trả cho chúng ta lẽ phải. Rõ ràng bọn họ
tới tìm chúng ta gây sự, chúng ta cũng chỉ là tự vệ thôi."
Âu Dương Tĩnh cũng khẽ nhếch môi cười, tiếp lời nói:
"Nếu nói theo các vị, vậy những người đã chết trên tay các vị cũng cần lấy lại lẽ phải sao?"
"Đúng vậy." Sở Ly La gật đầu, cười đến thực quỷ dị."Mấy người nên biết trên thế giới này thực sự có Quỷ Hồn đó."
Âu Dương Tĩnh cũng cười, hai thiếu nữ tươi cười nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, khiến đám người trong võ lâm bàn chân đều toát ra mồ hôi lạnh.
"Ngươi, các ngươi đừng già mồm át lẽ phải. Tóm lại, nếu hôm nay các ngươi không chịu tội thì đừng hòng ra khỏi cửa."
"Đúng vậy. . . . . ."
Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La khinh thường kéo kéo môi, liếc mắt nhìn đám người kia, thẳng thắn nói:
"Cái khác ta không có, mạng nhỏ thì có một. Nhưng để xem các ngươi có bản lĩnh không đã."
Âu Dương An cũng đứng lên, không khí thật sự bị bức ra. Hai bên đối địch,
bầu không khí dường như cũng ngưng đọng, sát khí nhất thời tràn ngập
toàn bộ đại sảnh.
"Đã đến nước này còn dám làm càn, các vị võ lâm đồng đạo, chúng ta không cần tranh cãi vỡi bọn họ. Vì các vị chưởng môn báo thù. . . . . ."
"Báo thù ——"