“Nàng, nàng … không phải nàng trúng nhuyễn cốt tán sao? ”
Động tác của Âu Dương Tĩnh làm cho Mộc Nguyệt Ly kinh ngạc, như thể hắn đã
bỏ sót điều gì. Nàng như thế làm gì có chỗ nào giống cô gái mềm yếu vô
lực trước đó? Có điều thái tử vẫn là thái tử, rất nhanh, hắn đã hiểu rõ, thì ra mình bị lừa, người ta căn bản là không trúng nhuyễn cốt tán.
“Nàng dám bày mưu với ta.” tiếng của Mộc Nguyệt Ly tràn đầy đề phòng, đứng
lên, giống như hắn đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện. Nàng giả vờ
trúng nhuyễn cốt tán chẳng qua là để cho mình xem, thật ra thì từ đầu
tới cuối nàng không bị sao hết, nhớ tới trước đó, nàng từng nói mình sẽ
hối hận. Chẳng lẽ ba nước ủng hộ Ngũ hoàng đệ, chẳng lẽ mọi chuyện trong nước đều do nàng gây ra?
Nếu đổi thành người khác, có lẽ hắn sẽ không tin nhưng đây là Âu Dương Tĩnh, ngay từ đầu, hắn đã biết – nàng
không phải là nữ tử mà nam tử có thể khống chế. Nàng sắc sảo, quả quyết, không đơn giản như những nữ tử khác.
“Không sai. ” không ngờ Âu
Dương Tĩnh gật đầu rất dứt khoát, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn hắn. “
Không biết thái tử có hài lòng với ‘đại lễ’ ta dâng lên hay không? Tuy
nhiên, nếu không hài lòng cũng không sao, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu
thôi.” Nàng muốn trả thù, tuyệt đối không như bề ngoài chỉ đi một chuyến thôi đâu.
“Nàng uy hiếp ta?” ánh mắt Mộc Nguyệt Ly lóe ra những
tia sáng mạnh mẽ, Âu Dương Tĩnh này quả nhiên khiến người ta vừa yêu vừa hận. Với bản lĩnh của nàng, nếu nàng chịu đứng bên cạnh hắn, trợ lực
cho hắn, thì việc thống nhất thiên hạ không có gì phải lo. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại lựa chọn đối đầu với hắn, nếu hắn muốn hoàn
thành tâm nguyện thống trị thì tuyệt đối không thể giữ nàng lại được.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly đã trở nên lạnh như băng, không chút tình cảm nào,
dường như việc hứng thú với Âu Dương Tĩnh chỉ là phù dung sớm nở tối
tàn, giang sơn và mỹ nhân, hắn lựa chọn giang sơn.
“Bất luận kẻ
nào cũng không thể uy hiếp được ta đâu, nàng cũng vậy thôi.” hai người
đều đã lộ mặt, ai cũng không cần phải giả vờ với đối phương nữa.
“Rất xin lỗi, ta từ trước đến giờ có thù tất báo. Nếu điều ngài muốn là
giang sơn, thì ta không thể làm gì khác là phải cướp nó khỏi tay ngài
thôi.” Âu Dương Tĩnh nói xong bày ra dáng vẻ rất xin lỗi, nhưng vẻ mặt
kia, động tác kia, lại khiến cho người ta càng nhìn càng hận.
Mộc Nguyệt Ly hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cho nàng
một cái tát, nhưng hắn biết mình không làm được, không riêng gì sự khác
biệt về năng lực, nếu còn một tia hy vọng hắn cũng muốn bắt nàng trở
thành người của mình.
“Nàng lấy được giang sơn thì thế nào? ” Mộc Nguyệt Ly đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu
Dương Tĩnh. “ Làm nữ hoàng ư? Nàng không phải loại người có dã tâm như
thế.” Mặc dù giữa bọn họ không phải là rất quen thuộc nhưng hắn chắc
chắn điều đó. Nàng là người có nhân cách, không phải loại con gái muốn
tranh quyền đoạt lợi, ham giàu sang phú quý.
“Vậy thì sao? ” Âu
Dương Tĩnh cười, ngẩng mặt lên, một khuôn mặt ưu mỹ, giống như một vị nữ vương kiêu ngạo. “Chỉ cần có thể cướp đi thứ ngài muốn, ta lập tức cao
hứng. ”
Nói trắng ra là, nàng nhìn Mộc Nguyệt Ly không vừa mắt,
lại dám tính kế uy hiếp nàng, thế thì phải nghĩ đến việc chịu đựng hậu
quả thế nào, nàng sẽ cho mọi người xem kịch vui.
“Nàng còn một
lựa chọn khác.” Mộc Nguyệt Ly nhìn nàng thật sâu, “Ta có chí khí hiên
ngang, nàng có tư thế phượng nghi, chỉ cần chúng ta hợp tác, nhất định
sẽ thiên hạ vô địch, Cửu Châu Chí Tôn(ý nói làm vua một cõi), cả hai đều vui vẻ? ”
“Ta có tư thế Phượng Nghi. ” Âu Dương Tĩnh khinh
thường liếc nhìn hắn, “ Đáng tiếc ngài lại không có cốt cách vương giả.” Hừ, hắn muốn làm hoàng đế, cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không!
Nếu hắn không trêu chọc nàng, có lẽ hắn còn có cơ hội nhưng bây giờ thì
không, nàng sẽ không để cho hắn được như ý nguyện.
“Ngươi …” Mộc
Nguyệt Ly cố hết sức đè xuống tức giận trong lòng. “Buồn cười, ta là
thái tử Quân quốc, Hoàng đế sau này đương nhiên là ta.”
“Phải
không?” Âu Dương Tĩnh cười, “Vậy chúng ta cùng chờ xem, ta lại cảm thấy
ngũ đệ của ngài so với ngài thì gần với ngôi vị Hoàng đế hơn.”
“Quả nhiên là ngươi.” lời nói của Âu Dương Tĩnh như một mũi tên đâm vào tâm
can Mộc Nguyệt Ly, hóa ra việc ba nước âm thầm ủng hộ ngũ đệ đều do nàng ta bày trò quỷ.
“Ngươi đừng cho là có ngươi, ngũ đệ có thể lên làm hoàng đế, nằm mơ, Hoàng đế chỉ có thể là ta.”
“Rất tự tin.” Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, “ Chỉ hy vọng thái tử điện hạ
có thể tự tin đến cuối cùng, nhưng theo ta đoán, chỉ mấy ngày nữa thôi,
sẽ có người đưa ra đề nghị đổi thái tử…” dĩ nhiên, chuyện này nàng đã
chuẩn bị.
“Ngươi … ”
Mộc Nguyệt Ly biết là không có cách
nào lôi kéo Âu Dương Tĩnh, hắn nhìn chằm chằm nụ cười của nàng, lại cảm
thấy như có gai nhọn trong tim, tức giận xông lên đầu.
“Nếu đã không có được, ta tình nguyện phá hủy. ”
Trong đầu vẫn có một âm thanh đang gọi, làm ánh mắt Mộc Nguyệt Ly thay đổi
liên tục, nhìn như một con thú điên cuồng, trong mắt hiện đầy tơ máu,
hắn điên cuồng. Âm thanh kia như ma quỷ nguyền rủa đem chút lý trí cuối
cùng của hắn đi mất.
“Nếu ta không đạt được, cũng sẽ không để cho người khác có được. ”
Mộc Nguyệt Ly đột nhiên rống lên một tiếng, thân thể nhào tới Âu Dương
Tĩnh. Ngay lúc hắn hành động, tay phải có một hành động cực nhỏ nhưng Âu Dương Tĩnh lại không để ý.
Âu Dương Tĩnh chỉ nhìn chằm chằm vẻ
mặt điên cuồng của Mộc Nguyệt Ly, nhếch môi, ánh mắt giễu cợt nhìn hắn.
Người như hắn cũng đòi phá hủy mình, đúng là không biết tự lượng sức.
Trong lúc Mộc Nguyệt Ly muốn nhào lên, nàng vung tay áo, nội lực thật
mạnh đánh Mộc Nguyệt Ly bay ra xa.
Mộc Nguyệt Ly bị đánh, nặng nề ngã trên bàn, sau đó lại rơi xuống mặt đất, khóe miệng chảy ra máu
tươi, vậy mà hắn lại cười, cười đến quỷ dị, giống như gã phù thủy đang
nguyền rủa công chúa thánh thiện.
Âu Dương Tĩnh khẽ nhếch mi,
trong lòng tựa như có ý gì đó, nhưng lại chưa kịp nắm bắt kịp, bây giờ
nàng chỉ nghĩ, có lẽ nên một đao diệt sạch mới là cách tốt nhất. Vì vậy
đi về phía Mộc Nguyệt Ly, nhưng đúng lúc này, cơ thể bỗng chốc biến đổi, khiến cả người nàng run lên, ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày) lập
tức có biến hóa.
“Ngươi hạ cổ? ” Âu Dương Tĩnh nhớ đến nụ cười
quỷ dị của Mộc Nguyệt Ly thì lập tức hiểu ra, thì ra vừa rồi là một con
trùng độc chui vào người mình.
Mộc Nguyệt Ly cười, sau đó lấy tay áo lau đi máu ở khóe miệng, lảo đảo bò dậy từ mặt đất, nói:
“Không sai, ta hạ cổ ngươi. Liên tâm cổ, nếu ta mất mạng thì ngươi cũng không
sống được. Ha ha ha … ” hắn không ngờ cổ lại phát huy tác dụng nhanh như vậy, công dụng mau chóng nhưng có thể mượn cổ khống chế Âu Dương Tĩnh,
hắn thật cao hứng.
“Ngươi cho rằng dựa vào cổ trùng nho nhỏ này là có thể khống chế ta sao?”