Đêm, lạnh như nước. Ánh trăng cô độc lơ lửng giữa bầu trời đêm, cô đơn lạnh lẽo chiếu xuống, càng thêm vắng lặng lạnh lùng.
Mấy ngày nay, Âu Dương Tĩnh trừ giả bộ cả người vô lực, ngược lại, được Mộc Nguyệt Ly phái người hầu hạ rất tốt. Có điều, cũng đã nhiều ngày qua
hắn cũng chưa từng đến xem qua nàng.
Âu Dương Tĩnh hơi nhíu mày,
cảm thấy không đúng lắm. Hắn có hứng thú với nàng, làm sao dùng trăm
phương ngàn kế bắt nàng đến đây, rồi lại mặc kệ, nếu thế đáp án cũng chỉ có một. Chính là hắn đang âm thầm tiến hành kế hoạch gì đó.
"Cuồng, có đúng ngươi đã báo tin rồi không?" Âu Dương Tĩnh hỏi Bạch Hổ đang cúi đầu ở một bên.
"Ừ." Bạch Hổ ngẩng đầu lên, hai mắt màu xanh biếc rạng rỡ rất có hồn. "Chỉ
là, tên đó rất lo lắng cho ngươi, thiếu điều kìm nén không được muốn
chạy tới đây. Mặt khác, người của Dẫn Lâu cũng đến rồi, đang ẩn mình
trong Quân Quốc, ngươi muốn liên lạc với bọn họ không?"
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, nhìn Vân Khinh Cuồng nói:
"Ngươi đi nói cho Tử Thư biết, bảo bọn họ âm thầm chú ý hướng đi của Mộc
Nguyệt Ly. Nếu có hành động gì khác thường, lập tức báo lại cho ta. Mặc
khác còn phải làm phiền ngươi giúp ta mang một phong thư về cho Ly La,
ta nghĩ nếu Mộc Nguyệt Ly muốn kéo dài thời gian án binh bất động, hay
là chúng ta giúp hắn một chút. . . . . ."
Nàng hơi híp mắt, khóe mắt hẹp dài thoáng hiện ánh sáng quỷ dị. Đây có thể coi là điềm báo trước cho ai đó.
"Được." Vân Khinh Cuồng gật đầu, sau đó chậm chạp bò dậy. Xoay mình một cái, lập tức biến mất.
Thấy Vân Khinh Cuồng cứ thế ẩn thân bỏ đi, Âu Dương Tĩnh không nhịn được cảm thán. Có pháp lực tốt thật. Mặc dù nàng và An đã tu được linh lực,
nhưng linh lực so với pháp lực của Vân Khinh Cuồng vẫn khác biệt, không
cách nào có thể trong nháy mắt đi xa ngàn dặm.
"Có lẽ mình nên
tiếp tục tu luyện." Âu Dương Tĩnh nỉ non một câu, sau đó vung tay lên. Ở trong phòng bày ra kết giới, nàng lập tức ngồi xuống xếp bằng. Chỉ thấy ánh sáng màu trắng quanh quẩn xung quanh nàng, nàng lại bắt đầu tu
luyện.
Hai ngày sau đó, Vân Khinh Cuồng mang về tin tức của Sở Ly La.
Âu Dương Tĩnh sau khi xem thư Sở Ly La gửi, cười híp mắt giơ một tay lên,
đem là thư biến thành tro bụi. Tiếp theo, đã đến lúc nàng nên ‘hồi báo’
với Mộc Nguyệt Ly rồi.
Hoàng cung, thư phòng Thái Tử.
Mộc
Nguyệt Ly dừng bút trong tay, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ rộng mở, nhìn
ánh trăng bên ngoài. Hắn đã nhiều ngày không đi gặp Âu Dương Tĩnh rồi,
nhưng vẫn luôn luôn chú ý, hắn biết nàng ở trong biệt viện rất an tĩnh,
ngoại trừ muốn xem một ít sách bên ngoài, cũng không có hành động gì
khác. Nhưng lần này, hắn thật không cho là nàng sẽ nghe lời, chấp nhận
hoàn cảnh như vậy. Ngược lại, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có dự cảm bất an.
Lắc đầu một cái, hắn lại tự nhủ:
"Nàng ấy đang trúng Nhuyễn Cốt Tán, còn có thể làm được gì?" Có lẽ do hắn suy nghĩ quá nhiều thôi, nhưng mà trong đầu hắn lại nổi lên hình bóng của
Âu Dương Tĩnh, khiến hắn luôn luôn không nhịn được vì nàng mà mất hồn.
"Điện hạ ——" đột nhiên, hộ vệ Mộc Nguyệt Ly xuất hiện bên cửa sổ.
Mộc Nguyệt Ly sững sờ, một chút ý nghĩ trong đầu sau đó dao động, nói với hộ vệ:
"Vào đi."
Chỉ thấy bóng dáng hộ vệ giật mình, thuận tiện từ ngoài cửa sổ nhảy xuống
đất. Sau đó quỳ một chân trên đất, hướng về hắn hành lễ nói:
"Bẩm báo điện hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"A?" Mộc Nguyệt Ly nheo mắt nhếch lên đầu chân mày, vẻ mặt cũng ngưng trọng
theo. "Chuyện gì? Chẳng lẽ biệt viện đã xảy ra chuyện?" Nghĩ đến khả
năng này, cả người hắn cũng đứng thẳng lên.
"Không, thuộc hạ mới
vừa lấy được tin từ Lan Quốc, thám tử Quân Quốc truyền đến tin tức, nói
Lan Quốc, Quân Quốc, thậm chí Yên Quốc và Ngũ hoàng tử có qua lại thân
mật, hình như ba nước bọn họ đang âm thầm ủng hộ Ngũ hoàng tử." hộ vệ
đáp.
"Cái gì?" Mộc Nguyệt Ly đúng thật ngây ngẩn cả người, "Ngũ
hoàng đệ?" Ánh mắt híp lại, chẳng lẽ đệ ấy muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với hắn?
Mộc Nguyệt Ly bước ra, hai tay chắp sau lưng, mi tâm nhíu lại ở trước cửa sổ đi tới đi lui. Hắn không phải không ngờ đến
chuyện có anh em muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với mình, nhưng bây
giờ cả ba nước lại có thể âm thầm ủng hộ Ngũ hoàng đệ. Chẳng lẽ bọn họ
đã đạt thành hiệp nghị gì rồi sao?
"Điện hạ, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo." hộ vệ hình như còn sợ Mộc Nguyệt Ly chưa đủ giật mình, nói tiếp.
"Nói ——" Mộc Nguyệt Ly giơ một tay lên, chân mày cau lại càng chặt hơn.
"Hồi điện hạ, thuộc hạ phát hiện trong Quân Quốc hiện giờ có một thế lực
không rõ lai lịch thâm nhập vào. Rất nhiều ngân hàng tư nhân, quán rượu
hầu như đều là cùng một người đứng phía sau."
"Có chuyện này?"
Mộc Nguyệt Ly bình tĩnh dừng lại, kinh tế là mạch máu tương đối quan
trọng. Nếu bị phá hoại, sẽ gặp phải chuyện phiền toái. Có điều làm sao
có thể đột nhiên cùng lúc xuất hiện nhiều chuyện đến vậy?
"Còn chuyện gì nữa không?" hắn đem hai sự kiện này ghi nhớ trong lòng, cần phải suy nghĩ thật kỹ một biện pháp để đối phó.
"Mặc khác hình như có người lạ tiến vào Hoàng Thành, hơn nữa xem ra còn là
người trong giang hồ." hộ vệ bẩm báo xong chuyện cuối cùng.
"Người trong giang hồ?" Mi tâm Mộc Nguyệt Ly trực tiếp trở thành một ngọn núi
nhỏ, (bạn có thể hiểu khi hai đầu chân nhíu mày lại sâu quá thì nó chụm
lại cũng giống như ngọn núi ấy, mình chỉ hỉu đc zậy) hơi trầm xuống sau
đó thở dài, hắn phân phó: "Hạ lệnh xuống, phái người theo dõi từng cửa
hiệu trong nước, có điểm nào không thích hợp, lập tức báo ngay cho ta.
Mặc khác, cần phải lưu ý đối với những người trong giang hồ kia, không
thể để cho bọn họ ở trong nước sinh sự. . . . . ."
"Vâng." hộ vệ nhận mệnh lệnh, sau đó xoay người rời đi.
Trầm tư một lúc, sau cùng Mộc Nguyệt Ly cũng hiểu rõ, dứt khoát đổi quần áo. Mang theo thị vệ cận thân của hắn xuất cung.
Mộc Nguyệt Ly đến biệt trang, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy những chuyện
khác thường này dường như đều có liên quan đến Âu Dương Tĩnh. Hắn cho
rằng việc hắn mang nàng rời đi và những vấn đề liên can khác, người của
nàng, bạn của nàng tất nhiên sẽ đến cứu nàng. Như vậy, có lẽ hiện giờ
những việc này chính là từ bên phía người của nàng ra tay thôi.
"Chủ nhân ——"quản gia biệt trang thấy Mộc Nguyệt Ly tới trễ như vậy, có chút ngạc nhiên.
Mộc nguyệt Ly gật đầu một cái, nhìn về hướng viện của Âu Dương Tĩnh nói với quản gia:
"Ta đi một chút, các ngươi cũng lui xuống đi."
Quản gia biết suy nghĩ của Mộc Nguyệt Ly, cúi đầu xuống, ánh mắt tươi cười ám muội, có điều giọng nói cũng rất cứng nhắc.
"Vâng, nô hạ cáo lui."
Mộc Nguyệt Ly cũng cho thị vệ cận thân lui ra, một mình đi vào trong viện.
Linh lực của Âu Dương Tĩnh sớm đã thành công tiến nhập vào tầng thứ mười
hai, toàn bộ cảm giác so với trước kia càng thêm nhạy cảm. Có thể nói,
nếu nàng cố ý muốn biết, bất kỳ kẻ nào trong biệt trang này nói chuyện,
nàng đều có thể nghe. Nhưng vì để tránh nghe được một vài âm thanh ô uế, nên nàng mới không muốn nghe thôi. Nhưng khi Mộc Nguyệt Ly đi vào viện, nàng đương nhiên là vẫn biết.
Nàng thu tay lại, nhắm hai mắt nằm trên giường, giả bộ ngủ.
Mộc Nguyệt Ly nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của nàng ra, châm đèn trên bàn, bước
tới bên giường, nhưng cũng chỉ là nhìn người nằm ở đó không nói lời nào.
Âu Dương Tĩnh bị ánh mắt nóng bỏng của Mộc Nguyệt Ly làm cho phiền não,
dứt khoát mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo đối diện với ánh mắt của Mộc
Nguyệt Ly. Nàng nhếch môi, cười như không cười, nói:
"Thái tử điện hạ nửa đêm canh ba không ngủ, chạy đến khuê phòng của nữ tử là có ý gì?"
Mộc Nguyệt Ly bị nàng ám chỉ là tên háo sắc cũng không tức giận, ngược lại
thâm sâu nhìn nàng, ánh mắt tựa như mũi tên sắc bén, lập tức muốn bắn
vào đáy lòng nàng.
"Những chuyện kia là do nàng làm?" Không nói
rõ, nhưng hắn tin tưởng, nếu là Âu Dương Tĩnh làm. Nàng tất nhiên sẽ
hiểu ý của hắn.
Âu Dương Tĩnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại nở nụ cười, xem ra mọi người đã hành động, nếu đã vậy, nàng cũng không
cần thiết giả bộ tiếp nữa, dứt khoát ngồi dậy.