"Huynh muốn đi đâu? Một thời gian ngắn là bao lâu?"
Lâm Sơ Hạ không thể để hắn đi dễ dàng được, ánh mắt từng ngây thơ, thẳng
thắng từ lâu đã trở thành căm ghét cùng những oán hận. Đúng như mong
muốn, nàng và Vân Tuyệt Trần thành thân, nhưng hắn lại chưa từng chạm
qua nàng, đêm vừa đến, hắn luôn luôn lấy cớ đến thư phòng, để nàng một
mình một bóng đơn độc.
Nàng biết, trong lòng hắn còn có Âu Dương
Tĩnh. Nên càng thêm lo sợ bóng gió, chỉ sợ hắn sẽ thật sự bỏ rơi mình đi tìm nàng ta. Nhưng, Âu Dương Tĩnh kia có gì tốt? Mọi người ai cũng nói
nàng ta là yêu nữ đấy thôi.
Vân Tuyệt Trần nghe Lâm Sơ Hạ hỏi tới, chân nhíu mày lại. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, vội cất bước đi.
"Đứng lại ——" Lâm Sơ Hạ chạy lên vươn tay về phía trước giữ cánh tay của hắn
lại, nhìn ngang khuôn mặt tuấn tú, nói: "Chàng rốt cuộc muốn gì? Chúng
ta đã là phu thê, tại sao chàng vẫn nhớ đến nữ tử kia?" Nàng hối hận,
nếu lúc trước nàng một mình đi gặp Âu Dương Tĩnh, thì làm sao có chuyện
Vân Tuyệt Trần và nàng ta tương ngộ.
"Lâm Sơ Hạ, chúng ta đã là
phu thê, cho nên ta sẽ không làm ra chuyện có lỗi với muội." Vân Tuyệt
Trần quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nôn nóng của Lâm Sơ Hạ nói. Hắn thừa nhận mình không cách nào dứt bỏ Âu Dương Tĩnh, nhưng hắn cũng hiểu bọn họ
vốn không có khả năng ở cạnh bên nhau. Cho nên hắn chỉ muốn đem phần
tình cảm này lẳng lặng chôn nơi đáy lòng.
"Vậy vì sao không chạm đến muội ?" Lâm Sơ Hạ quyết tâm muốn nói rõ ràng với hắn.
Sắc mặt Vân Tuyệt Trần khẽ biến thành âm u, hắn biết là bản thân không
đúng. Nhưng, hắn không thể trong lòng nhớ đến người khác lại quay sang
ôm ấp Sơ Hạ. Hắn vốn dự định trước tiên cứ như vậy, cho đến lúc Lâm Sơ
Hạ hiểu rõ sự khác biệt giữa hai người bọn họ, nàng ấy sẽ cam tâm rời
đi. Đến lúc đó nàng ấy sẽ vẫn còn tấm thân thuần khiết, sẽ thuận lợi hơn nếu muốn tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình lần nữa.
"Cho đến bây giờ huynh vẫn không hề yêu muội?" Lâm Sơ Hạ từng bước một ép sát, nắm
lấy cánh tay Vân Tuyệt Trần càng ngày càng chặt.
Vân Tuyệt Trần trầm mặc, một hồi lâu mới lên tiếng:
"Từ đầu tới cuối, ta đã nói qua, chỉ coi muội là muội muội."
Tay Lâm Sơ Hạ buông lỏng, từ trên cánh tay hắn trượt xuống. Ánh mắt nhìn
Vân Tuyệt Trần cứ như từ trước đến nay chưa từng đau lòng.
"Huynh biết không? Huynh thật tàn nhẫn." Nàng có gì không tốt chứ? Nàng cho
rằng chỉ cần nàng và hắn thành thân, hắn sẽ hiểu nàng mới là thích hợp
nhất ở cạnh bên hắn cả đời. Nhưng dù đã thành hôn, thế nhưng hắn đối với nàng lại vẫn trước mặt làm như không thấy, trong lòng chỉ nhớ đến yêu
nữ kia, làm sao có thể khiến nàng không hận đây?
"Huynh.. huynh
sẽ phải hối hận, huynh nhất định sẽ hối hận. . . . . ." Lâm Sơ Hạ nói
lẩm bẩm, càng giống như đang nguyền rủa hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Vân Tuyệt Trần nhìn nàng, trong lòng cũng phức tạp không hiểu, thật lâu sau mới nói:
"Lâm Sơ Hạ, nhân lúc chúng ta vẫn chưa đi đến bước đường cùng không thể cứu
chữa, nên chia tay thôi." Bọn họ từ lúc bắt đầu thành thân vốn đã có thể đoán trước được cảnh tượng bi kịch, chuyện này có lẽ cũng là lỗi của
hắn. Hắn cho là sau khi thành thân, hắn sẽ có thể tiếp nhận nàng. Dù
không có tình cảm, cũng có thể làm bạn cùng nhau đi hết cuộc đời. Nhưng
khi thành thân rồi, hắn mới phát hiện mình đã sai lầm. Trong lòng đã
thuộc về một người, sao có thể cùng nữ tử khác đi hết đời được đây? Cho
nên trước khi sự việc còn chưa nghiêm trọng, cả hai đều phải buông tay.
Lời Vân Tuyệt Trần nói như cơn sấm sét nặng nề đánh vào trong lòng Lâm Sơ
Hạ, nàng lui về sau một bước, nhìn hắn, từ chối liên tục lắc đầu:
"Muốn dứt bỏ muội đi tìm yêu nữ kia ư? Không có khả năng, cho dù muội có
chết, cũng phải mang huynh theo chôn cùng." Nàng tuyệt đối sẽ không cho
hắn toại nguyện, bây giờ mới nói chia tay, trong mắt người đời, nàng
chẳng phải trở thành kẻ bị phu quân ruồng bỏ sao? Không, Lâm Sơ Hạ nàng
dù có chết, cũng muốn kéo theo hắn.
Vân Tuyệt Trần sâu sắc nhìn
nàng, gương mặt này rõ ràng quen thuộc như vậy, nhưng giờ phút này lại
cảm thấy xa lạ vô cùng. Hắn không nói gì nữa, lần này quyết tâm xoay
người đi, mặc kệ Lâm Sơ Hạ ở phía sau la hét thế nào, hắn cũng không
dừng bước lại.
Lâm Sơ Hạ nhìn phu quân bước đi không quay đầu
lại, mãi đến khi bóng dáng kia biến mất không thấy gì nữa. Nàng mới sụp
đổ ngồi xổm trên mặt đất ôm mặt khóc rống lên.
"Hạ nhi, làm sao
vậy? Có chuyện gì?" Phu thê Vân lão gia chạy tới xem con dâu, nhưng
không ngờ nhìn thấy nàng một mình che mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc
lớn, hoảng sợ không nhẹ.
Thế nhưng Lâm Sơ Hạ chỉ là khóc, căn bản cũng không để ý đến bọn họ.
Phu thê Vân lão gia đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái. Vốn tưởng con trai
và Lâm Sơ Hạ thành thân là chuyện tốt, nhưng trong khoảng thời gian ấy
tới nay, bọn họ cũng hiểu mình sai lầm rồi, cuộc sống của bọn chúng thậm chí không thể tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), mà là
tương kính như băng. Hiện giờ, chắc là vợ chồng son đang cãi nhau.
"Thất thần làm gì nữa? Còn không mau đỡ thiếu phu nhân dậy." Vân phu nhân nói với nhóm tỳ nữ đang đứng bên cạnh ngây ngốc.
Nhóm tỳ nữ lúc này mới lấy lại tinh thần, hai tỳ nữ bước lên đỡ Lâm Sơ Hạ đứng dậy.
Lâm Sơ Hạ được đỡ ngồi lên ghế dựa bên cạnh, nhưng vẫn chỉ có khóc như cũ.
Vân lão gia đưa ánh mắt về phía thê tử, Vân phu nhân gật đầu một cái, bước tới chỗ Lâm Sơ Hạ.
"Hạ nhi, có phải Trần Nhi làm con giận rồi không? Nói cho mẫu thân biết,
mẫu thân sẽ làm chủ cho con." Vân phu nhân vỗ bả vai Lâm Sơ Hạ nói.
Lâm Sơ Hạ nức nở, ngẩng đầu lên, đôi mắt mịt mờ đẫm lệ, thật khiến người đau lòng.
“Mẫu thân, phu quân huynh ấy đi rồi." Lâm Sơ Hạ bên cạnh vừa nức nở, vừa nói.
"Đi rồi?" Vân phu nhân và Vân lão gia nhìn nhau, "Đi đâu?" Bọn họ bấy giờ
mới phát hiện con trai không có ở trong phủ, nhưng con mình là Võ Lâm
Minh Chủ, không có ở trong phủ, có lẽ là có chuyện gì đó thôi.
"Huynh ấy không nói, nhưng con biết huynh ấy nhất định đi tìm yêu nữ Âu Dương
Tĩnh kia rồi." Lâm Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Vân phu nhân và Vân lão gia đều nhìn nhau, trong lòng giật mình, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Vân phu nhân ôm bả vai Lâm Sơ Hạ, khuyên giải an ủi:
"Hạ nhi, con không nên suy nghĩ lung tung. Trần Nhi nhất định là có công sự phải rời phủ, qua một thời gian sẽ về."
"Đúng đó, đúng đó." Vân lão gia ở bên cạnh cũng gật đầu, "Hạ nhi, con cứ an
tâm ở trong phủ. Trần Nhi nhất định sẽ mau chóng trở về . . . . . ." Có
điều trong lòng ông lại nghĩ, có phải nó thật sự vẫn chưa quên được Âu
Dương Tĩnh hay không?
"Không phải, huynh ấy nhất định là đi tìm
nàng ta, con biết mà, con biết mà. . . . . ." Lâm Sơ Hạ gần như lấy hết
hơi, giọng khàn khàn hét lên, thấy vậy Vân lão gia, Vân phu nhân cũng
trợn tròn mắt.
"Không đâu, không đâu." Vân phu nhân càng không
ngừng an ủi nàng, "Nếu Trần Nhi đã thành thân với con, thì đã là phu
quân của con. Nó sẽ là một trượng phu vô cùng có trách nhiệm. . . . . ."
"Trách nhiệm?" Lâm Sơ Hạ lại mang theo nước mắt nở nụ cười, cái nàng cần chính là tình yêu. Trách nhiệm để làm gì chứ? Nhưng cho dù nàng muốn trách
nhiệm đi nữa, hắn bây giờ đụng cũng không đụng vào nàng, thử hỏi trách
nhiệm của trượng phu ở chỗ nào?
"Hạ nhi, Hạ nhi, con không sao chứ?" Thấy vẻ mặt Lâm Sơ Hạ như thế, Vân phu nhân càng lo lắng.
Lâm Sơ Hạ lắc đầu, từ trên ghế lung lay lảo đảo đứng lên, sau đó một đi
thẳng vào phòng của nàng. Tự giam mình trong phòng, ngay cả cha chồng,
mẹ chồng, cũng bị nàng bỏ mặc sau lưng.
Phu thê Vân lão gia thấy thế, cũng chỉ có thể lắc đầu một cái.
Mà khi Lâm Sơ Hạ trở về phòng thì vẻ mặt đã trở nên dữ tợn.
Âu Dương Tĩnh, ta vĩnh viễn sẽ không tha cho ngươi.