"Bởi vì Hoàng đế tìm được con gái."
Âu Dương Tĩnh nói xong, lại đổi lấy vẻ mặt không hiểu của Âu Dương An.
Hoàng đế tìm được con thì có quan hệ gì với nàng? Tính cả tám đời cũng
không có liên quan?
Hai mắt xanh biếc của Vân Khinh Cuồng rõ ràng mang theo tia sáng, không sai, chuyện này đối với vị Thần như hắn mà
nói là quá dễ dàng, chỉ cần khẽ động một chút sức là có thể biết được.
khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, sau đó nhìn Âu Dương An nói:
"Con gái của Hoàng đế chính là Tĩnh nhi."
Âu Dương An ngây ngẩn cả người, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Âu Dương
Tĩnh. Lại thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn không thể tin nói:
"Làm sao có thể? Tĩnh nhi, muội sao có thể là con gái của hoàng đế?" Bọn họ
rõ ràng là anh em sinh đôi, không phải sao? Nếu nói Tĩnh nhi là con gái
của hoàng đế, vậy mình thì sao? Chẳng lẽ mình cũng là con của ông ta?
"Không, huynh không phải con trai của ông ấy." Âu Dương Tĩnh nhìn thấu suy nghĩ của Âu Dương An, lắc đầu một cái: "Nhưng mà muội thì đúng là con gái
của ông ấy." Đây là chuyện tốt.
"Nhưng chúng ta?" Âu Dương An chỉ về phía nàng, lại chỉ chỉ mình, bọn họ không phải anh em sinh đôi sao?
Có lẽ dung mạo trưởng thành của bọn họ chẳng mấy giống nhau, nhưng mặt
khác vẫn có chút nhìn ra được tương tự. Huống chi lúc còn bé bọn họ
dường như là giống nhau như đúc, làm sao nàng có thể là con gái của
hoàng đế, mà hắn lại không phải đây?
"Ca , chúng ta không phải anh em sinh đôi. Mà là anh em họ." Âu Dương Tĩnh nói.
Âu Dương An lại sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Nhưng chúng ta rõ ràng là cùng một mẹ? Sao bây giờ lại là anh em họ?" hắn
thật sự không nghĩ ra, tuy từ khi sinh ra bọn họ cũng không có mẹ, nhưng đúng là cùng một mẹ mà.
"Chuyện là như vầy. Thật ra mỗi mẫu thân của chúng ta đều là một đôi chị em song sinh, mà diện mạo chúng ta khi
còn bé đều giống mẫu thân, cho nên nói là anh em sinh đôi cũng không có
người hoài nghi. . . . . ." Sau đó Âu Dương Tĩnh đem chuyện Linh phi kể
lại lần nữa.
Âu Dương An nghe xong, không nhịn được thổn thức. Vì mẫu thân của mình còn có di mẫu thân mà kích động than thở, hồng nhan
bạc mệnh. Lúc đầu khi nghe được tin tức hắn cũng kinh ngạc giống Âu
Dương Tĩnh, nhưng sau đó trong lòng vui mừng như nở hoa, nếu bọn họ
không phải anh em sinh đôi, dĩ nhiên là có thể quang minh chính đại ở
cạnh nhau rồi.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh, đắm
đuối đưa tình, cho dù có Vân Khinh Cuồng ở một bên, hắn vẫn không kiềm
được đem phần tình ý tràn ngập trong lòng của mình thể hiện ra.
Vân Khinh Cuồng từ lâu đã biết tình cảm hai người rất tốt, bây giờ nhìn
thấy dáng vẻ thâm tình của hắn không còn trốn tránh người khác như vậy.
Tất nhiên cũng hiểu, hai mắt xanh biếc không nhịn được mang theo tươi
cười, xem ra tin tức này đối với hai người bọn họ ngược lại là một
chuyện thật tốt.
"Ta nói hai người các ngươi, đừng quên ta còn ở đây nhé." hắn trêu ghẹo hai người.
Âu Dương An lúc này mới phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng.
"Ngươi có thể không nhìn." Âu Dương Tĩnh cũng thật thoải mái, thân phận như
bây giờ cũng không cần lo lắng. Nàng còn e ngại gì mà phải che giấu,
nàng sẽ phải hào phóng ân ái. Bước tới, đưa tay nắm lấy tay Âu Dương An, cố ý ở trước mặt Vân Khinh Cuồng quơ quơ, cười với hắn.
"Nếu hâm mộ, ngươi phải tranh thủ đi tìm một người. Ngươi không phải là Hổ Vương sao? Tìm một Hổ Hậu đi."
Âu Dương An nghe đến đó, cũng không nhịn được nở nụ cười:
"Đúng đó, lúc nào tìm được Hổ Hậu phải cho chúng ta gặp một chút."
Vân Khinh Cuồng trợn mắt nhìn hai người, tức giận nói:
"Hai người này thật không có lương tâm, uổng công ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi."
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cùng nhau cười một tiếng.
"Được rồi, được rồi, ta không ở đây làm trở ngại mắt của các ngươi. Ta quay
về, đi trừng trị tên kia." Đáy mắt Vân Khinh Cuồng thoáng hiện ánh sáng
lạnh như băng, có thù báo thù. Lần này sẽ để cho hồ yêu nếm thử hậu quả
bị tính kế.
"Được, chúng ta chờ ngươi trở lại." Âu Dương Tĩnh gật đầu về phía hắn.
Vân Khinh Cuồng cũng gật đầu, bóng dáng thoáng một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Sau khi Vân Khinh Cuồng đi khỏi, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đối mặt nhìn
nhau. Vừa rồi Vân Khinh Cuồng đã làm kết giới ở bên ngoài, bọn họ cũng
không sợ có người vào được, bây giờ nơi này chính là thế giới của hai
người bọn họ.
"Tĩnh nhi, muội có biết khi huynh biết muội bị Mộc
Nguyệt Ly bắt đi thì lo lắng biết bao nhiêu không?" Âu Dương An ôm Âu
Dương Tĩnh vào lòng, hai người đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên
ngoài lẳng lặng chiếu xuống, trong lòng cũng là một mảnh yên ổn.
"Muội không sao đâu." Âu Dương Tĩnh dựa vào hắn, nhịp đập từ trong lòng hắn
vẫn có thể cảm nhận, bây giờ hắn vẫn còn đang lo lắng. Trong lòng ngọt
ngào, lúc còn ở hiện đại, bản thân mặc dù là một người khác, nàng ở nơi
đó cũng chưa từng cảm giác được
"Ừ." Âu Dương An cũng nhẹ nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm cảm tạ trời cao.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh trăng hơi lạnh, bóng dáng của bọn họ ở trong đêm trăng được khắc vào nhau vĩnh viễn.
Một lát sau, Âu Dương An buông lỏng Âu Dương Tĩnh ra. Hai người nhìn nhau, ánh mắt ngọt ngào chan chứa tình cảm.
"Tĩnh nhi, chúng ta không phải anh em ruột thật tốt quá."
"Ừ." Âu Dương Tĩnh khẽ gật đầu.
Có lẽ là ánh trăng rất đẹp, có lẽ là phần rung động hai người đã thấm sâu. Tóm lại, hai người không hay không biết đến gần nhau, sau đó môi môi
kết hợp lẫn nhau, rốt cuộc lần đầu tiên bọn họ cũng bắt đầu tiếp xúc
thân mật.
Đêm, thuộc về bọn họ.
Hôm sau, Âu Dương Tĩnh
rời giường, nhìn Âu Dương An nằm bên cạnh lộ ra tươi cười. Mặc dù đêm
qua ánh trăng rất đẹp, rất dễ khiến tình nhân chìm đắm vào nhau. Nhưng
mà bọn họ ngoại trừ hôn ra, còn lại cái gì cũng không làm. Mười ngón tay hai người cứ như vậy đan lại với nhau cùng nằm ngủ trên giường. Chỉ là
như thế nhưng bọn họ lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có lẽ hạnh phúc
chân chính cũng không nhất định phải dựa vào tiếp xúc thân thể, mà chỉ
cần một phần tình yêu ấm áp ở trong lòng mà thôi.
Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn, kết quả lại làm cho Âu Dương An giật mình tỉnh giấc.
Âu Dương An mở mắt, ánh mắt thâm thúy uể oải lộ ra vài phần lười biếng còn mang theo một chút gợi cảm. Mà trong ánh mắt thâm sâu cũng chỉ có giai
nhân gần ngay trước mắt, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó nhớ lại tất cả
chuyện của đêm qua. Hạnh phúc tràn đầy trên mặt.
"Chào buổi sáng, Tĩnh nhi." Chỉ là âm giọng cũng lộ ra vài phần hấp dẫn.
"Chào buổi sáng." Âu Dương Tĩnh cũng cười, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bầu
trời còn mờ mờ ảo ảo, vẫn chưa sáng hẳn. Nhưng bọn họ đều là người tập
linh lực, mỗi buổi sáng đã có thói quen thức dậy luyện tập rồi, thân thể như chuông báo thức tất nhiên sẽ thức tỉnh.
Âu Dương Tĩnh phất
tay giải khai kết giới, nếu không một lát những cung nữ, thái giám kia
không vào được, không biết sẽ hoảng sợ đến thế nào đây.
Âu Dương
An cũng từ trên giường ngồi dậy, hắn không thể để cho người khác nhìn
thấy mình ở đây. Mặc dù người khác không rõ ràng quan hệ của hắn và Tĩnh nhi, nhưng thấy bọn họ cô nam quả nữ ở chung một chỗ, chỉ sợ không biết sẽ ở sau lưng nghị luận thế nào? Hắn thì không có ý kiến gì, nhưng
không thể khiến Tĩnh nhi mới trở về hoàng cung đã gặp phải đối xử như
vậy.
"Tĩnh nhi, huynh trở về trước nói cho Tử Thư bọn họ tin tức
của muội, để tránh bọn họ nóng ruột." Âu Dương An vừa sửa sang lại nếp
nhăn quần áo, vừa nhìn Âu Dương Tĩnh nói.
"Được." Âu Dương Tĩnh
gật đầu: "Lát nữa, sẽ có người đến báo cho mọi người biết chuyện muội ở
hoàng cung. Đến lúc đó mọi người cứ làm ra vẻ như trước đó cái gì cũng
không biết là được."
"Ừ." Âu Dương An gật đầu, sau đó cúi người xuống đặt lên môi Âu Dương Tĩnh một nụ hôn, lúc này mới lưu luyến rời đi.