Sáng hôm sau, Âu Dương Tĩnh mới lên tiếng để cho những cung nữ đi vào hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo. Nhưng nàng vẫn nằm trên giường, dáng vẻ làm như suy yếu vô
lực.
Bọn họ cũng biết đây là công chúa, mặc dù chưa có chính thức thông báo thiên hạ. Nhưng có thể nằm ở trên giường rồng, cho thấy được
hoàng thượng đối với vị này rất nhiều sủng ái. Kết quả là, từng người
một đều hầu hạ thật cẩn thận lại ân cần.
Sau khi ở lại xử lý giúp Âu Dương Tĩnh rửa mặt thay đồ, bọn họ đều thi lễ lui ra ngoài.
"Tham kiến hoàng thượng ——"
Qua thời gian khoảng một nén hương, Âu Dương Tĩnh nghe bên ngoài truyền đến tiếng thái giám, cung nữ. Biết là Hoàng đế đến đây.
"Tĩnh nhi, hôm nay thân thể con khỏe hơn chút nào không?" Hoàng đế hôm nay
lâm triều trở lại sớm, long bào trên người cũng không thay xuống, lập
tức đi lại xem Âu Dương Tĩnh.
"Phụ hoàng, con rất tốt." Âu Dương Tĩnh nhìn Hoàng đế ngồi ở bên giường nói.
Hoàng đế nghe nàng nói vậy, nhưng nhìn dáng vẻ nàng còn rất suy yếu vô lực
thì đau lòng. Lầm bầm an ủi một phen, cam đoan nhất định thúc giục người sớm ngày tìm được danh y chữa bệnh cho nàng.
Âu Dương Tĩnh thấy
dáng vẻ Hoàng đế lo lắng, thật ra thì thiếu chút nữa muốn đem chân tướng nàng đã không có chuyện gì nói cho ông biết. Nhưng lời vừa đến khóe
miệng lại nuốt trở vào, có rất nhiều chuyện này nọ, bây giờ vẫn chưa
thích hợp để nói ra tất cả.
Hai người hàn huyên được một lúc, cho đến giờ dùng bữa sáng. Hoàng đế vốn là muốn cùng với nàng dùng bữa,
nhưng Âu Dương Tĩnh lại nói bản thân vẫn chưa muốn ăn, xin ông đi dùng
bữa trước.
Hoàng đế không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, rồi đi ra ngoài dùng bữa.
. . . . . .
Bên kia, hai anh em Vân Hạo Trần, Vân Tuyệt Trần cũng đến Quân Quốc. Nhưng
bọn họ chưa bắt được liên lạc với bọn người Tống Tử Thư, mặc dù Ám Lâu
và Dẫn Lâu bây giờ đã thuộc về trong tay Âu Dương Tĩnh. Nhưng hai người
trước kia dù sao cũng có mâu thuẫn, hơn nữa về phần tổ chức sát thủ. Vẫn đang muốn âm thầm ganh đua cao thấp, ngoại trừ bên nào đó có chuyện
quan trong gì lớn, hai Lâu mới cùng chung tiến lùi, bình thường bọn họ
cũng không có nhiều dính dáng.
Hai anh em ngày đêm đi gấp gáp,
mặc dù mệt mỏi nhưng không ai để tâm, chỉ là không ngờ vừa đến Quân Quốc lại phát hiện tin tức Âu Dương Tĩnh. Chỉ thấy đầy trên đường đi đều là
cáo thị, phía trên viết rất rõ ràng Hoàng đế trọng thưởng cho thần y có
thể chữa khỏi bệnh của công chúa.
Lúc trước hai anh em không biết công chúa ở trên này chính là nói Âu Dương Tĩnh, nhưng do cở sở ngầm Ám Lâu ở Quân Quốc đem mọi chuyện đã xảy ra ở đây của Âu Dương Tĩnh bẩm
báo lại cho Vân Hạo Trần.
Hai anh em Vân Hạo Trần thế mới biết,
thì ra vị công chúa kia đúng là Âu Dương Tĩnh. Mặc dù bọn họ cũng không
hiểu làm sao nàng từ tiểu thư tướng quân Lan Quốc lại biến thành công
chúa Quân Quốc, nhưng khi biết nàng gặp nguy hiểm. Hai anh em cũng rất
lo lắng, hai người ngồi trong quán trọ bàn bạc nửa ngày, rốt cuộc thương lượng ra một kế sách, gỡ bảng thông báo xuống.
Hai anh em đã
dịch dung, Vân Hạo Trần biến thành thần y trung niên anh tuấn. Còn Vân
Tuyệt Trần lại trở thành đồ đệ của hắn, hai người gỡ cáo thị xuống trước sự chú ý của mọi người cùng nhau đi vào hoàng cung.
Trong hoàng
cung, Hoàng đế vừa dùng xong đồ ăn sáng, trở lại tẩm cung cùng Âu Dương
Tĩnh nói chuyện phiếm. Kết quả là nhìn thấy tổng quản thái giám của ông
đi tới:
"Khởi bẩm hoàng thượng, có người gỡ xuống bảng cáo thị chữa bệnh cho công chúa."
"Cái gì?" Hoàng đế lập tức đứng lên, khuôn mặt kích động: "Mau, mau dẫn người đến."
"Vâng." Thấy Hoàng đế kích động như thế, thái giám cũng vội vàng xoay người đi an bài.
Âu Dương Tĩnh nghe có người lấy cáo thị xuống, đáy lòng không nhịn được
trợn trắng mắt. Người bình thường sao có thể trị cho nàng? Nàng cũng
muốn nhìn xem một chút, là ai tự cho là mình có y thuật cao minh? Nhưng
nàng thật sự không ngờ, người đến đúng là cố nhân mà nàng quen biết.
"Tĩnh nhi, con nghe chưa? Có người lấy cáo thị xuống, nhanh thôi, con sẽ có
thể khá hơn." Hoàng đế ở một bên không ngừng kích động, giống như người
lấy bảng cáo thị xuống nhất định sẽ có thể chữa khỏi cho Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh để cho ông chút hi vọng nhỏ nhoi, không nhẫn tâm đả kích
ông. Chẳng qua dáng vẻ tươi cười ở trong mắt Hoàng đế đó là một chút
chua xót, chỉ cảm thấy bản thân thật có lỗi với Linh phi, càng vô cùng
áy náy.
Qua không lâu, tổng quản thái giám lập tức dẫn người lấy
bảng cáo thị xuống tiến vào. Hai người, một nam tử Áo xám trung niên,
một nam tử áo trắng trẻ tuổi, hai người vừa đến, ánh mắt không để lại
dấu vết nhìn về phía long sàng. Nhưng giường đã bị màn tơ che phủ, bọn
họ cũng không thấy được người ở trên giường, cũng không rõ bên trong rốt cuộc có đúng người bọn họ muốn tìm hay không?
"Thảo dân Trần Hạo Vân xin ra mắt hoàng thượng." Nam tử trung niên hành lễ với Hoàng Đế,
nam tử trẻ tuổi áo trắng đi theo bên cạnh cũng hành lễ.
Nam tử
trung niên vừa lên tiếng, Âu Dương Tĩnh nằm ở trên long sàng không nhịn
được khóe miệng lộ ra nụ cười. Cái gì Trần Hạo Vân, rõ ràng chính là Vân Hạo Trần, thật không ngờ hắn lại có thể đến đây. Mặc dù giọng của hắn
có chút thay đổi, nhưng nàng vẫn nghe được là tiếng của hắn. Chỉ là
người này dám gỡ cáo thị xuống, nếu nàng vẫn chưa được Cuồng chữa khỏi,
xem hắn làm sao lui xuống đây?
"Là ngươi đã lấy cáo thị xuống
sao?" Hoàng đế ngồi ngay ngắn một chỗ, ánh mắt sắc bén liếc về phía Vân
Hạo Trần. Hình như đang quan sát, xem hắn có bản lĩnh có thể chữa trị
được cho Âu Dương Tĩnh hay không?
"Vâng." Vân Hạo Trần chắp tay,
ngoài miệng dán sợi râu cá trê, dáng vẻ kia cũng có mấy phần giống đại
phu lăn lộn trên giang hồ đấy. "Thảo dân thuở nhỏ đi theo sư phụ học y,
lần này đến Quân Quốc vốn là muốn tìm một chút dược liệu trân quý, nhưng sau khi đi vào thành lại phát hiện cáo thị. Cho nên đặc biệt sai đồ đệ
tháo xuống."
"Ngươi có nắm chắc không?" Hoàng đế lại hỏi.
"Thảo dân chưa biết bệnh tình công chúa, cho nen không thể cam đoan chịu
trách nhiệm được." Vân Hạo Trần cũng không sợ Hoàng đế nổi giận, khôn
ngoan giữ lại đường lui cho mình.
Âu Dương Tĩnh nghe, không nhịn
được cũng tỏ ý khen ngợi sự cơ trí của người này. Chỉ là nàng thật sự
hoài nghi, mặc dù hắn nói như thế, nhưng nếu Hoàng đế nổi giận, thì có
ích lợi gì?
Hoàng đế nghe hắn nói như vậy, giữa trán có chút
không vui. Nhưng suy nghĩ lại cũng đúng, cho nên cũng không tức giận mà
gật đầu một cái nói:
"Vậy trước hết ngươi hãy chẩn mạch cho công chúa đi."
"Vâng." Vân Hạo Trần khéo léo liếc mắt ra hiệu cho Vân Tuyệt Trần, sau đó bắt
chước dáng vẻ đại phu lấy ra một sợi tơ hồng, cho cung nữ buộc lên cổ
tay Âu Dương Tĩnh ngồi ở trên giường, còn mình thì cầm một đầu khác của
dây tơ hồng.
"Đại phu, ngươi có thể trực tiếp bắt mạch." Giọng Âu Dương Tĩnh từ phía sau truyền tới, nếu nàng không lên tiếng, Hoàng đế
lại ở đây, chỉ sợ Vân Hạo Trần bọn họ lát nữa cũng không rõ được người
trên giường rốt cuộc có phải nàng hay không đây?
Tiếng nói của Âu Dương Tĩnh khiến Vân Hạo Trần và Vân Tuyệt Trần giật mình, ngay sau đó
hai người hiểu ra, quả nhiên là nàng. Nhưng nghe giọng hình như có gì đó không đúng, chẳng lẽ bên trong bệnh của nàng thật ra còn có huyền cơ gì khác? Bọn họ phải làm sao đây? Phải biết rằng, trước hết nên để cho tất cả những người khác rời đi, bọn họ mới có thể cùng Âu Dương Tĩnh thảo
luận câu chuyện.
"Ta không sao, trước tiên ngươi cứ đáp ứng chữa
trị cho ta." Trong lúc Vân Hạo Trần đang âm thầm tìm cách, thì không ngờ âm thanh của Âu Dương Tĩnh lại vang lên trong đầu hắn.
Vân Hạo
Trần kinh ngạc, nàng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Còn có thể truyền
âm? Nhưng hắn biết giờ không phải lúc để thắc mắc chuyện này, vì vậy dựa theo Âu Dương Tĩnh phân phó, chắp tay với Hoàng đế:
"Bệ hạ, bệnh của công chúa, thảo dân có thể chữa trị."