Quân Quốc và Lan
quốc liền nhau, cũng nằm trong bốn quốc gia giàu có nhất bây giờ. Hoàng
đế Quân Quốc Mộc Khiêm Niên hơn 40 tuổi, nhìn hào hoa phong nhã, nhưng
lại thống trị Quân Quốc tương đối tốt. Có điều ông không có dã tâm quá
nhiều, nên trước mắt bốn nước coi như tương đối vô sự. Duy nhất làm ông
lo lắng chính là con trai Mộc Nguyệt Ly, hắn nhìn phóng khoáng, làm việc giống như công tử, nhưng kỳ thật trong lòng tráng khí quá nhiều, cũng
quá cô chấp, chỉ sợ hắn sẽ khơi mào chiến sự, làm dân chúng rơi vào nước sôi lửa bỏng, đánh vỡ sự yên bình của Quân Quốc mấy chục năm nay.
Hoàng cung Quân Quốc, cung điện hoa lệ hùng vĩ, cẩm thạch xây thành lan can,
ánh trăng mông lung, hoa cành lay động. Ngự Lâm quân mặc áo giáp tay cầm ngân thương dọc theo hoàng cung đình viện tuần tra.
Đông cung, cung điện thái tử.
Mặc trên người áo trắng, Mộc Nguyệt Ly lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên
giường, toàn bộ trong tẩm cung không có người hầu hạ hắn. Ngoại trừ nam
tử đang nửa quỳ trên mặt đất.
Phòng thực im lặng, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh run sợ hãi.
Nam tử quỳ trước mặt chỉ cảm thấy khí lạnh xông vào tận tâm can, nhưng hắn
không dám lên tiếng, chân đã có chút run lên, hắn vẫn như cũ cung kính
quỳ, đợi chủ nhân lên tiếng.
"Tạ chủ nhân." nam tử này đứng lên thiếu chút nữa chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã xuống.
"Việc ta sai ngươi làm, đã làm thế nào rồi?" Mộc Nguyệt Ly một tay vuốt vuốt chiếc nhẫn của mình, một bên không chút để ý hỏi.
Nghe được Mộc Nguyệt Ly hỏi, nam tử lại quỳ xuống, cúi đầu nói:
"Thỉnh chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không tìm được cô nương kia."
"Không tìm được?" Mộc Nguyệt Ly âm giọng khẽ nhếch, không khí dường như căng
thẳng. Thâm thúy trong ánh mắt thoáng hiện hào quang nguy hiểm, giọng
nói càng lạnh hơn vài phần.
"Làm sao tìm không thấy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm chủ nhân, là như vầy. . . . . ." nam tử đeo mặt nạ kể lại bọn họ
làm thế nào theo dõi Âu Dương Tĩnh, sau ngày đại hội Võ lâm mất đi tung
tích của đối phương đều nhất nhất tinh tế bẩm báo lại.
Nghe xong lời của hắn, Mộc Nguyệt Ly mày nhíu chặt, nửa ngày không ra tiếng.
Nam tử đeo mặt nạ thấy thế, chỉ có thể tựa đầu vẫn cúi cúi xuống.
"Không ngờ sau khi ta rời đi, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Mộc Nguyệt Ly thở dài, nàng lại có thể điều khiển thú, còn có thần kiếm
thượng cổ, càng chọc tới toàn bộ võ lâm. Kinh tâm động phách như thế,
thật đúng là khiến người ta rung động vạn phần.
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi." Mộc Nguyệt Ly phất phất với nam tử nói.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Nam tử đeo mặt nạ cực nhanh đứng dậy, hành lễ, xoay
người rời đi, tim của hắn vẫn treo trên cao, chủ nhân không có trừng
phạt hắn thất bại, quả thực là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Có điều
chủ nhân cho bọn họ theo dõi nữ tử kia không phải là người Lan quốc sao? Có quan hệ gì với thái tử?
"Đợi chút ——" ngay khi nam tử đeo mặt nạ sắp rởi khỏi cửa cung điện thì tiếng Mộc Nguyệt Ly truyền đến.
Thân thể nam tử đeo mặt nạ run lên, chẳng lẽ chủ nhân muốn trừng phạt mình
sao? Hắn xoay người, trấn áp rùng mình trong lòng, hướng tới Mộc Nguyệt
Ly hành lễ, tiếng run sợ:
"Có thuộc hạ." Chủ nhân còn có gì phân phó đây?
"Gần đây Đại Lan có đại sự gì không? Triều đình, võ lâm, tất cả." Mộc Nguyệt Ly hỏi, bây giờ trong bốn nước, thực lực của Lan quốc so với Quân Quốc
không kém bao nhiêu, hắn muốn lưu ý động thái của Hoàng đế Lan quốc. Lần trước đi Lan quốc, hắn có gặp qua Thái tử Lan quốc một lần, con người
lạnh lùng kia có vẻ là một nam tử nhiều dã tâm khát vọng.
"Hồi
bẩm chủ nhân, mặc dù có đồn đãi ‘người được kiếm, được thiên hạ ’, nhưng Hoàng thất Lan quốc cũng không có động tác gì." Nam tử đeo mặt nạ đáp.
Mộc Nguyệt Ly khẽ cau mày, không có hành động. Dù là ai trong hoàng thất
nghe được tin tức dao động giang sơn như vậy, cũng phải hành động mới
đúng.
"Sao lại không có hành động gì." Càng như thế, hắn càng thấy được ở đây có vấn đề.
"Ngươi xuống tra lại, vì sao Hoàng thất Lan quốc không có động tĩnh gì? Có phải là có âm mưu không?" Mộc Nguyệt Ly lại phân phó.
"Vâng" lần này nam tử đeo mặt nạ thành công rời đi, rời khỏi cung điện, gió
đêm thổi vào mặt, hắn mới phát hiện cả người mình đều toát ra mồ hôi
lạnh. Tuy xem ra thái tử dường như dễ ở chung, nhưng thủ đoạn của ngài
ấy chỉ là che dấu dưới nụ cười bất cần đời kia thôi.
Nam tử đeo
mặt nạ sau khi rời đi, qua một nén hương, một gã nam tử khác xuất lại
hiện, hắn không giống với nam tử vừa rồi, hắn là hộ vệ ẩn danh của Mộc
Nguyệt Ly.
"Hồi bẩm thái tử, thuộc hạ nhận được tin tức, có người lẻn vào biên cảnh
quân doanh Lan quốc ý đồ ám sát Âu Dương Ngự." Hộ vệ đáp.
"Cái
gì?" Mộc Nguyệt Ly cả kinh, mới vừa rồi còn tưởng không có chuyện gì
phát sinh, bây giờ Lan quốc lập tức có chuyện."Âu Dương Ngự đã chết rồi
sao?"
Nếu Lan quốc đại tướng quân chết, tất nhiên sẽ có loạn. Mà hắn tất nhiên sẽ không để ý thừa dịp có loạn mà cho phát sinh ra vài
chuyện.
"Hồi bẩm thái tử, Âu Dương Ngự không chết. Hai con của ông ta xuất hiện cứu ông ta." Hộ vệ lại đáp.
"Con?" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly sáng lên, "Có phải là Âu Dương Tĩnh và huynh
trưởng của nàng ấy không?" Vừa rồi mới mất đi tin tức của nàng, bây giờ
có tin tức rồi sao?
"Phải" Hộ vệ gật đầu, "Có điều. . . . . ."
"Có điều cái gì?" Mộc Nguyệt Ly thấy Hộ vệ ngập ngừng, nhíu mày truy vấn.
"Có điều đám người ám sát Âu Dương Ngự dùng là Tam Lăng kiếm."
"Tam Lăng kiếm?"
Sắc mặt Mộc Nguyệt Ly bỗng nhiên trầm xuống, "Chẳng lẽ là bọn họ?"
Chết tiệt, đây không phải rõ ràng là muốn cho Lan quốc hoài nghi Quân Quốc
sao, muốn đẩy quan hệ hai nước rơi vào tình thế khẩn trương ư? Tuy hắn
cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến hai nước sẽ cùng giao hòa, nhưng cũng tuyệt đối không muốn lúc này quan hệ của hai nước khẩn trương lên.
Hộ vệ không nói gì, người khác nhìn vào, sẽ thấy Tam Lăng kiếm chính là
vật của Quân Quốc, kỳ thật lời này vừa đúng, vừa sai. Tam Lăng kiếm đúng là của Quân Quốc, đầu lĩnh của tổ chức cũng có quan hệ với hoàng
thượng, thái tử, nhưng hắn ta làm việc cũng không hoàn toàn là vì Quân
Quốc, chỉ vì thân phận của hắn ta quá đặc thù.
"Phía bên Âu Dương Ngự phản ứng thế nào?" Mộc Nguyệt Ly tiếp tục vẻ mặt run sợ hỏi.
"Bọn họ hoài nghi Quân Quốc chúng ta, cũng có suy nghĩ khác. Thuộc hạ nghe
nói, Âu Dương Tĩnh tiểu thư đã cùng với huynh trưởng hướng đến Quân Quốc chúng ta. . . . . ."
"Nàng ấy đến nước ta."
Mộc Nguyệt Ly sắc mặt giận dữ đảo qua một lượt, "Thật tốt quá, lần này ta nên làm gì để đón tiếp bọn họ đây."
"Tiếp tục chú ý hành tung của bọn họ, có bất kỳ tình huống gì đều phải trình báo lên cho ta." Mộc Nguyệt Ly phân phó với hộ vệ.