Ngự Thú Nữ Vương

Chương 70: Q.2 - Chương 70: thầy trò gặp nhau




Biên cảnh Lan quốc, trấn nhỏ.

Chim Ưng bổ nhào đôi cánh đáp xuống trên bệ cửa sổ quán trọ. Hướng tới bên trong kêu lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn thu hồi đôi cánh. Vẫn không nhúc nhích, tựa như một đứa nhỏ im lặng.

Âu Dương Tĩnh nhìn thấy, khóe miệng tươi cười, bước tới chỗ Chim Ưng, giơ tay vuốt lông chim, khen ngợi:

"Tiểu Ưng thật lợi hại, nhanh như vậy đã trở lại."

Chim Ưng đắc ý lại tê tê kêu một tiếng, sau đó giơ chân phải lên, cho Âu Dương Tĩnh gỡ tờ giấy xuống.

Âu Dương Tĩnh gỡ thư xuống, Chim Ưng cả người đụng đụng tay nàng, sau đó quay người lại bay về phía bầu trời.

Âu Dương Tĩnh nhìn Chim Ưng hóa thành điểm đen không còn thấy bóng dáng, mới mở thư sư phụ gửi về ra, sau khi xem xong, nở nụ cười. Nhất là nhìn thấy sư phụ nói cũng muốn cùng Diệp nhi tỷ tỷ tìm một tấm chồng thì khóe miệng lập tức mở rộng thêm. Đúng lúc nàng cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Thu tờ giấy, nàng xoay người ra cửa, đến phòng cách vách tìm Âu Dương An. Bởi vì có người trả phòng, nên Âu Dương An ở cách vách. Tiểu Bạch Hổ ở sau lưng nàng, cũng ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo.

"Sư phụ gởi thư sao?" Âu Dương An cũng nghe tiếng chim Ưng, nên khi Âu Dương Tĩnh mở cửa thì hắn cũng đã tới.

"Đúng đó."

Âu Dương Tĩnh mỉm cười, một bên đem tờ giấy đưa cho hắn, một bên nói."Sư phụ muốn dẫn theo Diệp nhi tỷ tỷ rời cốc."

"Thật sao?"

Trong ánh mắt Âu Dương An có kinh hỉ, sau khi đọc xong nội dung thư cũng mỉm cười:

"Tốt quá, chúng ta ở lại trấn trên chờ sư phụ và Diệp nhi tỷ tỷ đi." Sau này bọn họ sẽ ở cạnh bên nhau, không cần phải lo lắng cho người trong cốc.

“Được.”

Năm ngày sau, Đoạn Vô Nhai, Tô Ngâm Diệp cũng đã đến nơi của Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh ở, thầy trò gặp lại, vui mừng vô hạn.

"Sư phụ, Diệp nhi tỷ tỷ ——"

Anh em Âu Dương An nhìn thấy Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp, vội vàng lên tiếng chào hỏi. Đôi bên đều rất kích động, nhất là Tô Ngâm Diệp nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức tiến lên một trái một phải lôi kéo, ô a nói không ngừng.

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, bọn họ thật nhớ sư phụ và Diệp nhi tỷ tỷ.

"Diệp nhi tỷ tỷ, tỷ gần đây có khỏe không?" Âu Dương Tĩnh nắm tay Tô Ngâm Diệp hỏi.

"Ừ." Tô Ngâm Diệp gật đầu.

"Ta nói hai người các con thật là bất hiếu nha, có Diệp nhi, là không quan tâm đến sư phụ."

Đoạn Vô Nhai nhìn hai anh em thân thiết với Diệp nhi, trong lòng đương nhiên cao hứng. Chẳng qua bày ra dáng vẻ hờn dỗi. Nhìn hai đồ đệ, trong lòng ông tràn đầy an ủi. Quả nhiên tuấn – mỹ có đủ, bọn họ xem ra trưởng thành rất nhiều. Nhất là Tĩnh nhi, hoàn toàn trưởng thành.

"Sư phụ ——"

Nghe được tiếng Đoạn Vô Nhai, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh buông Tô Ngâm Diệp ra, đi tới, một trái một phải lôi kéo Đoạn Vô Nhai, mà Âu Dương Tĩnh còn nghịch ngợm giật một chút chòm râu của Đoạn Vô Nhai nữa.

"Ôi." Đoạn Vô Nhai kêu một tiếng, sau đó trừng mắt liếc Âu Dương Tĩnh, rồi lại tự mình bật cười."Tiểu Tĩnh nhi con đó, vẫn bướng bỉnh như thế."

Âu Dương Tĩnh mỉm cười ngọt ngào, cũng chỉ có ở trước mặt sư phụ và Diệp nhi tỷ tỷ, nàng mới lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.

Tô Ngâm Diệp nhìn thầy trò ba người cũng mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy thật sự rất vui vẻ.

"Sư phụ, Diệp nhi tỷ tỷ, hai người đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi. Chúng con sẽ cho tiểu nhị chuẩn bị các món ngon để chúc mừng thầy trò chúng ta đoàn tụ." Âu Dương Tĩnh một tay kéo Đoạn Vô Nhai, một tay lôi kéo Tô Ngâm Diệp nói.

"Được, được." Đoạn Vô Nhai thật cao hứng, "Đừng quên dặn tiểu nhị chuẩn bị cả rượu ngon nữa nhé."

"Vâng, phải." Âu Dương Tĩnh đảo đôi mắt trắng dã mê người.

Vào phòng Âu Dương Tĩnh, thầy trò bốn người ngồi vây quanh, cũng có nhiều chuyện muốn nói, trong lúc nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

"Sư phụ, con có đồ tốt cho người nè." Âu Dương Tĩnh đột nhiên nhớ tới đồ cất trong vòng tay của mình có rất nhiều võ lâm bí kíp, không chừng có mấy quyển sư phụ còn chưa thấy qua.

"Ủa, cái gì vậy?" Đoạn Vô Nhai vừa nghe, quả nhiên hứng chí. Tô Ngâm Diệp cũng lộ ra dáng vẻ tò mò.

"Xem nè ——" Âu Dương Tĩnh mở trừng hai mắt, vươn tay đưa vòng tay ra.

"Vòng tay?" Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp nhìn nhau, không hiểu ra sao.

"Cái này không phải là vòng tay bình thường đâu." Âu Dương Tĩnh vừa cười, vừa giương tay lên, mấy quyển bí tịch đã xuất hiện trên tay.

"Cái này, này. . . . . ." Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào mà sách này rơi ra? Thật thần kỳ.

"Đây là vòng tay giữ đồ."

Âu Dương Tĩnh giải thích, một bên đem mấy quyển bí tịch đưa cho Đoạn Vô Nhai.

"Sư phụ, người xem một chút những bí tịch này đi, có hữu ích với người không?"

Đoạn Vô Nhai còn đang cảm thấy kinh ngạc với vòng tay giữ đồ, chóng mặt tiếp nhận bí tịch nhưng không có xem qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vòng tay giữ đồ của Âu Dương Tĩnh, kinh ngạc hỏi:

"Chẳng lẽ đây là linh vật trong truyền thuyết?" Ông từng nghe nói qua, chỉ có người luyện thần khí mới có thứ này, có thể cất chứa rất nhiều đồ này nọ, thực sự là bảo bối.

“Dạ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu.

"Không phải chỉ có thế thôi đâu." Nàng và Âu Dương An nhìn nhau, sau đó hai người ý nghĩ vừa động, thần kiếm thượng cổ bên trong cơ thể của bọn họ cũng phút chốc xuất hiện. Đứng ở giữa không trung, lóe ra hào quang.

"Nhân Kiếm Hợp Nhất?" Đoạn Vô Nhai cằm cũng rơi xuống đất, ông dùng sức dụi dụi mắt, hoài nghi mình có phải nhìn nhầm hay không, hai tên đồ đệ của ông lại luyện thành Nhân Kiếm Hợp Nhất?

Tô Ngâm Diệp cũng không dám tin tưởng nhìn bọn họ, quá thần kỳ.

"Sư phụ, trên tay chúng con là thần kiếm thượng cổ Lăng Tiêu và Tử Nguyệt." Âu Dương Tĩnh cười híp mắt nói, nhìn sư phụ của mình sợ đến nỗi nhảy dựng lên, nàng cảm thấy rất tốt.

"Thượng … thần kiếm thượng cổ?" Quả nhiên, Đoạn Vô Nhai kinh ngạc đến không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, ông cảm giác trái tim mình thật là đủ mạnh, nếu không đã ngất đi lâu rồi.

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh gật đầu, Tô Ngâm Diệp mặc dù không biết thần kiếm thượng cổ là cái gì. Nhưng nhìn vẻ mặt sư phụ cũng biết hẳn là rất lợi hại gì đó rồi, trong lòng cũng vì anh em Âu Dương An cảm thấy vui vẻ cùng tự hào.

"Lăng Tiêu và Tử Nguyệt?"

Sau một lúc lâu, Đoạn Vô Nhai đột nhiên mở miệng, "Lăng Tiêu và Tử Nguyệt không phải là kiếm phu thê sao? Làm sao lại ở trong tay anh em các con?"

Đoạn Vô Nhai lúc này mới mở miệng, Âu Dương An lại hỗn độn đỏ thẫm cả mặt. Hắn cũng không biết mà, có điều hắn quả thực có tâm tư đối với Tĩnh nhi.

Đoạn Vô Nhai thấy vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng lại u mê. Có điều cũng không hỏi nhiều, đối với những gì bọn chúng đã trải qua càng cảm thấy hứng thú hơn.

"Tĩnh nhi, An nhi, sau khi các con rời cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể được vòng tay giữ đồ này cùng với thần kiếm thượng cổ?" Đây đều là thế nhân nằm mơ cũng muốn lấy được đó.

"Chuyện là vầy. . . . . ." Đối với Đoạn Vô Nhai, anh em Âu Dương An không có giấu diếm gì. Những chuyện sau khi bọn họ rời cốc tất cả đều nói hết một lượt.

"Hừ, mấy mẹ con ác độc kia xứng đáng." Nghe được chuyện của mẹ con tướng quân phu nhân, Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Diệp tuyệt không đồng tình.

"Nhưng tiểu ác nữ kia chạy thoát, chỉ sợ sau này sẽ là tai họa."

"Nàng ấy đã là tai họa của chúng con một lần rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.