Âu Dương Ngự hiểu được hai anh em tới là muốn giúp. Trong lòng hổ thẹn, nhưng đồng thời cũng
ngọt ngào. Ít nhất dòng máu ruột thịt chảy trong người bọn họ là không
gì thay đổi được, không phải sao?
Ngay khi Âu Dương Ngự chuẩn bị
hỏi thăm bọn họ có muốn ở lại trong quân doanh hay không thì thấy vẻ mặt Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An đột nhiên rùng mình, mà con hổ ghé trên
đầu vai Âu Dương Tĩnh cũng khẽ động.
"Có khách đến." Âu Dương Tĩnh ngồi bên cạnh ghế, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Âu Dương Ngự nhìn về phía các con, ông cũng gật đầu. Vì hiểu được, chỉ e
là có người muốn đến ám sát ông. Ông ngồi trở lại bàn, trong lòng lại
cân nhắc rốt cuộc là ai muốn ám sát mình? Vẫn tưởng chỉ có người của Ám
Lâu, nhưng không ngờ lại còn có người khác? Xem ra muốn mạng của mình
không phải chỉ một người.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An đứng lên, thối lui đến khi che khuất bóng dáng ra sau trướng.
Sau một lúc lâu, quả nhiên, nghe được bên ngoài quân doanh truyền đến tiếng kêu rên nhẹ vô cùng. Đương nhiên, Âu Dương Ngự không nghe được. Chỉ có
công lực của Âu Dương An bọn họ mới không bỏ qua một chút tiếng vang dù
rất nhỏ.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An vừa nhìn, biết binh lính thủ bên ngoài doanh trướng đã bị đánh bất tỉnh.
Rất nhanh, mấy bóng dáng màu đen đã xông vào trong doanh trướng. Âu Dương
An bọn họ ở sau màn trướng nhìn thấy ước chừng có bảy tám tên áo đen bịt mặt, bọn họ vẻn vẹn chỉ lộ ánh mắt ra ngoài, hơn nữa nhìn Âu Dương Ngự
ngồi ở bàn, không nói hai lời, trực tiếp leng keng rút kiếm ra đâm tới
chỗ ông.
Âu Dương Ngự ngồi yên không hề động, ông biết phía sau màn trướng An nhi, Tĩnh nhi sẽ ra tay.
Tên áo đen nhìn thấy phản ứng của Âu Dương Ngự có chút sửng sốt, trong lòng thoáng hiện gì đó, nhưng lại không có suy nghĩ nhiều, kiếm đã thẳng
hướng đâm về phía Âu Dương Ngự, mắt thấy sẽ đâm trúng ông. Nhưng chỉ
trong nháy mắt, một ngọc tiêu theo hướng bên cạnh chặn ngang đường tiến, ngăn lại kiếm của tên áo đen, khiến mọi người đều cả kinh.
Người áo đen vừa thấy, mới phát hiện bên cạnh có một đôi nam nữ trẻ tuổi, hơn nữa bọn họ ở trấn trên có gặp hai người. Hai người này xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là người Âu Dương Ngự mời đến giúp đỡ? Chắc Âu Dương Ngự sớm
đã nghe được tin tức, nên có sự chuẩn bị?
Âu Dương Tĩnh cười híp mắt đứng ở phía trước Âu Dương Ngự, đôi mắt sáng ngời đảo qua bọn người áo đen, nhếch môi hỏi:
"Các vị, danh xưng thế nào?"
Người áo đen ngẩn ra, thiếu nữ này xem ra giống thiên kim nhà quan, nhưng làm việc lại có phong thái như hiệp nữ trong giang hồ, khiến bọn họ trở nên hồ đồ, nàng ta rốt cuộc là ai?
"Ngươi là ai?"
Tên áo đen cầm đầu mấp máy môi, con ngươi nhìn Âu Dương Tĩnh lạnh lùng."Thức thời
thì mau tránh ra, hôm nay mục tiêu của chúng ta là ông ta, không phải
các ngươi."
"Phụt ha ha. . . . . ." Âu Dương Tĩnh cười líu lưỡi
lắc đầu, "Các ngươi cho là còn đánh qua được ta sao?" Ánh mắt mười phần
khiêu khích, giọng điệu mười phần ngạo mạn, không tức chết bọn người áo
đen, nàng sẽ không cam tâm.
Âu Dương An cười yếu ớt nhìn, không hiện rõ thái độ.
Mà Âu Dương Ngự cũng là lần đầu tiên thấy loại khí thế này của con gái
mình. Ông nhớ rõ lúc con gái quay về Âu Dương phủ, nàng rõ ràng vẫn là
một cô bé ngây thơ xinh đẹp, mà người trước mắt này lại khiến ông có
loại cảm giác xa lạ. Nàng rất chói mắt, như một nữ vương, làm cho ông
hoài nghi cô con gái mà ông đã từng thấy qua đúng thật là cô nương đứng
trước mắt này sao?
Đám người áo đen thật sự tức giận, có điều bọn họ từ trước đến nay phụ trách diệt trừ bang phái khác cho chủ nhân, có
thói quen lạnh lùng cùng giết chóc, nên tất nhiên sẽ không bị bề ngoài
đánh lừa, thực rõ ràng là lấy dữ dội áp chế dữ dội.
Chỉ thấy tên
áo đen cầm đầu giương tay lên, trực tiếp múa kiếm quất tới. Bọn họ chia
nhau tấn công Âu Dương Ngự, Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An cùng lúc, kiếm
của bọn họ nhiều biến hóa, vốn là thanh kiếm thẳng tắp đến gần lại phân
ra, biến thành tam kiếm hợp nhất, một vũ khí kỳ quái.
Âu Dương Ngự nhất thời không phản ứng kịp, nên bị nhiều vết thương trên cánh tay.
Anh em Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An tất nhiên là khả năng có thừa, có điều
bọn họ nhìn thấy Âu Dương Ngự bị thương, mày đều nhăn lại. Hai người
thực gọn gàng giải quyết mấy tên áo đen tấn công bọn họ, hướng về tên áo đen tấn công Âu Dương Ngự lướt tới.
Tến áo đen cầm đầu thấy đồng bọn đều bị giải quyết rồi, tất nhiên cũng dốc hết sức ám sát Âu Dương
Ngự, chẳng sợ hôm nay chết, chỉ sợ nhiệm vụ thất bại, bởi vì bọn họ chân chính là những tử sĩ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh thấy những
người áo đen này dường như được ăn cả ngã về không, xuống tay không chút lưu tình. Binh kiếm giao tranh âm thanh rất nhanh đã kinh động đến binh lính tuần tra bên ngoài, bọn họ xông vào, nhìn tình cảnh bên trong đánh nhau mà sửng sốt, sau đó hô:
"Có thích khách ——"
Rất
nhanh, binh sĩ cũng gia nhập chiến đấu. Nhưng bọn họ trên mình giống như cũng không có võ công, ngược lại làm cho bọn Âu Dương An thêm loạn.
"Các ngươi mau lui xuống, bản tướng quân không có việc gì." Âu Dương Ngự
cũng phát hiện điểm ấy, nhanh chóng phân phó với bọn lính.
"Nhưng tướng quân. . . . . ."
"Đây là lệnh." Âu Dương Ngự trầm giọng, "Phái người bảo vệ bên ngoài, trong chốc lát không cho những tên áo đen này chạy thoát."
"Vâng" nghe Âu Dương Ngự nói thế, những binh lính này mới ra ngoài bao vây doanh trướng lại.
Mà Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An đã xử lý gần hết người áo đen, chỉ còn lại tên cầm đầu cùng một gã áo đen khác.
Hai gã áo đen nhìn nhau, thấy nhiệm vụ đã không có cách hoàn thành, trở về
cũng chỉ có còn đường chết, bọn họ lúc này cắn răng một cái, một dòng
máu đen theo khóe miệng bọn họ chảy ra, hai người ngã xuống đất.
"Chết rồi ư?" Âu Dương Tĩnh ngồi xổm xuống nhìn xem, "Uống thuốc độc tự vận, chắc là tử sĩ."
Âu Dương An nhặt lên vũ khí của bọn họ lên, tinh tế đánh giá:
"Tam Lăng kiếm? Bọn họ rốt cuộc là ai?"
Âu Dương Ngự nhìn chằm chằm Tam Lăng kiếm, nghĩ nghĩ, nói:
"Nghe nói ở Quân quốc, có một nhóm người chuyên môn sử dụng Tam Lăng kiếm.
Nhưng lại không biết đám người này rốt cuộc là thuộc hạ của ai?"
Bọn họ là người của Quân quốc sao? Chẳng lẽ Quân quốc đối với Đại Lan bọn họ đã muốn hành động?
"Quân quốc?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, lẽ nào không phải là ám sát bình thường, còn dính dáng đến nước khác?
"Tướng quân, ngài không sao chứ?" Đúng lúc này, quân sư Liêu Mân cũng nhận
được tin tức, chạy tới. Nhấc lên hiên trướng, nhìn thấy Âu Dương An, Âu
Dương Tĩnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo gật đầu với bọn họ.
"Tứ công tử, Ngũ tiểu thư." Không ngờ hai người lại đến đây.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Ngự, không tiếng động hỏi người kia là ai?
"An nhi, Tĩnh nhi, đây là quân sư Liêu tiên sinh."
"Liêu tiên sinh ——" anh em Âu Dương An gật đầu với ông ta.
Liêu Mân cũng gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại ở người áo đen:
"Đều chết hết rồi?"
"Ừ." Âu Dương Ngự gật đầu, sau đó nói với Liêu Mân, "Quân sư tới đúng lúc,
ngươi xem qua Tam Lăng kiếm này đi, có biết lai lịch của bọn chúng
không?"
"Tam Lăng kiếm?"