"Tam Lăng kiếm?"
Liêu Mân cũng cực kinh ngạc, ông nhận thanh kiếm Âu Dương An đưa tới nhìn
nhìn. Một thanh kiếm chủ, hai thanh phụ phân ở hai bên, chuôi kiếm có
đính hạt châu đặc biệt, nhấn một cái, ba thanh kiếm lập tức thu lại
thành một thanh, lại nhấn một cái, kiếm lại biến thành ba thanh kiếm.
"Quả nhiên là Tam Lăng kiếm."
Âu Dương Ngự cũng gật đầu, không hề chú ý vết thương trên cánh tay, cũng
may, trên thân kiếm không có bôi độc, nếu không chỉ có con đường chết.
"Quân sư, trước kia hình như ta có nghe nói Tam Lăng kiếm là thuộc một tổ chức thần bí của Quân quốc, ngươi xem có phải không?"
Liêu Mân khẽ chau mày, đem Tam Lăng kiếm để qua một bên, đáp:
"Thuộc hạ cũng từng nghe nói, nhưng tin tức này đúng hay sai thật chưa dám chắc."
Chỉ sợ có người cố ý tung ra lời đồn, nhằm che dấu tổ chức thần bí kia.
"Nói cũng phải." Âu Dương Ngự gật đầu, "Xem ra phải điều tra thêm."
"Phụ thân, cha bị thương, hay là băng bó vết thương một chút đi." Âu Dương
An nhìn vết thương thấm máu trên cánh tay Âu Dương Ngự, nói.
"Tướng quân, ngài bị thương?!" Liêu Mân cũng bị dọa, chạy nhanh đánh giá Âu Dương Ngự.
"Không có gì, phải truy tìm hung thủ đã." Tay áo bên kia của Âu Dương Ngự cũng bị xé rách.
"Hay là băng bó một chút trước đi, thuộc hạ phái người dọn dẹp sạch sẽ chỗ
này." Liêu Mân nói, ánh mắt đảo qua trên mặt mấy tên áo đen đã chết.
“Được.” Âu Dương Ngự gật đầu.
Liêu Mân đi đến cửa doanh trướng nhỏ giọng phân phó với binh lính bên ngoài, rất nhanh đã có mấy binh lính tiến vào kéo xác mấy tên áo đen ra ngoài. Sau đó trở vào trong doanh trướng rửa sạch sẽ vết máu, còn có người đem vài ba thanh Tam Lăng kiếm cầm xuống giữ gìn kỹ lưỡng.
Đồng thời, Âu Dương An cũng băng bó kỹ vết thương trên cánh tay Âu Dương Ngự.
"Tối nay những người này thất bại, đoán chừng trong thời gian này sẽ không
ra tay nữa đâu. Nhưng cũng phải bảo mọi người gia tăng phòng bị mới
được, để tránh vạn nhất Quân Quốc có âm mưu gì, chỉ sợ không chỉ là nhằm vào ta." Âu Dương Ngự lo lắng có người sẽ đánh lén quân doanh.
"Vâng, thuộc hạ sẽ xử lý tốt." Liêu Mân gật đầu.
"Đêm cũng muộn, quân sư lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Thuộc hạ cáo từ." Liêu Mân biết cha con tướng quân có lời muốn nói, lập tức
thi lễ lui xuống, để lại cho ba người bọn họ một không gian.
Liêu Mân đi rồi, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh thấy Âu Dương Ngự vô sự, bọn
họ kỳ thật cũng muốn rời đi. Có điều Âu Dương Ngự lại vẫy vẫy tay, ý bảo hai anh em bọn họ ngồi xuống, xem ra, ông nên nói ra suy nghĩ của mình.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau liếc mắt một cái, thế này mới ngồi xuống.
Âu Dương Ngự nhìn con gái và con trai mình, bọn chúng đều có dáng vẻ tuấn
tú động lòng người, năng lực lại không nhỏ, trong lòng tất nhiên trấn
an. Tối nay gặp lại, mình vẫn là dựa vào con mới được cứu, nếu không có
lẽ tối nay thật đúng là chết dưới Tam Lăng kiếm kia, trong lòng càng
kích động.
"An nhi, Tĩnh nhi, nhiều năm qua chắc các con rất giận phụ thân vì đã xem nhẹ các con?"
Tuy lúc trước ông biết anh em bọn họ cũng trải qua cuộc sống không tốt,
nhưng không ngờ phu nhân lại sẽ hại đến tính mạng của chúng. Mãi đến
nhiều năm sau, khi chúng hồi phủ. Sau đó phu nhân và hai đứa con trai bị mãnh thú cắn đến chết, ông mới hiểu được, bọn chúng quả thực đã trải
qua nhiều cực khổ, nếu không cũng sẽ không báo thù như vậy.
Âu
Dương Ngự đột nhiên nói làm Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh lặng người, bọn họ không ngờ ông có thể hỏi họ như vậy. Hận sao? Đương nhiên là hận, có điều bây giờ ông nói những chuyện này còn có tác dụng gì? Ông vĩnh viễn sẽ không biết, con gái của ông Âu Dương Tĩnh đã chết lâu rồi. Âu Dương
Tĩnh trước mặt ông chỉ là một linh hồn khác thôi, cho nên dù bây giờ ông có hối hận, tất cả cũng đã muộn.
"Phụ thân, cha nghỉ ngơi sớm
chút đi, chúng con còn muốn trở về quán trọ. Con nghĩ những người đó tạm thời sẽ không có manh động gì đâu, con và Tĩnh nhi sẽ điều tra rõ xem
những người này rốt cuộc là ai."
Âu Dương An đứng lên, hắn không thể nói hận. Bởi vì hắn không thể nói cho Âu Dương Ngự biết, em gái đã
không còn ở trên đời. Nhưng trong lòng hắn kỳ thật cũng hận, rất phức
tạp, cho nên là không muốn nghĩ thôi.
"Phụ thân tự bảo trọng." Âu Dương Tĩnh cũng chỉ nói vài câu với Âu Dương Ngự, nàng vốn không có cảm tình. Nếu nói đến cảm tình duy nhất, cũng là vì thân phận Âu Dương Tĩnh của thân thể này.
Hai anh em mang theo con hổ nhỏ, giống như lúc đến, thần bí rời đi.
Âu Dương Ngự nhìn bọn họ rời doanh trướng, trong lòng lại buồn bã ngàn vạn . . . . . .
. . . . . .
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đạp bóng đêm, trở lại quán trọ. Hai anh em
trong lòng đều có khúc mắc, nhưng không phải vì bọn họ cô nam quả nữ một chỗ một phòng mà rối rắm, huống chi Vân Khinh Cuồng đã đến đây, tất
nhiên cũng không tính là cô nam quả nữ một chỗ một phòng.
Vân
Khinh Cuồng ra tay biến thêm một cái giường, Âu Dương An ngủ trên
giường, Âu Dương Tĩnh ngủ trên sàng, mà Vân Khinh Cuồng tự mình biến
thành con hổ bắt đầu cuốn mình rúc vào góc tường, hắn tự biến cho mình
một tấm đệm thoải mái.
Như vậy, hai người một Hổ mang theo tâm tư chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ tỉnh lại. Hai người cảm thấy cứ
canh giữ bên người Âu Dương Ngự như vậy cũng không phải cách. Mặc kệ
Quân Quốc phái người tới ám sát, hay là kẻ địch của ông ở Lan quốc, tóm
lại, bọn họ đều phải biết rõ ràng, đồng thời cũng muốn phòng bị, vì thế, Âu Dương Tĩnh dùng bồ câu đưa tin, bảo Ám Lâu của Vân Hạo Trần phái vài sát thủ đến biên quan phụ trách bảo vệ Âu Dương Ngự.
Thả ra chim bồ câu truyền tin, bọn họ lại dặn dò Tống Tử Thư phát ra tin tức, bảo
Dẫn Lâu mau chóng đi thăm dò chuyện của Tam Lăng kiếm, chỉ cần tra được
Tam Lăng kiếm, là có thể diệt trừ tai hoạ ngầm này.
Bố trí tốt
tất cả, hai anh em đến quân doanh tạm biệt Âu Dương Ngự. Sau đó bọn họ
chuẩn bị đi Quân Quốc một chuyến, đúng vậy, kỳ thật Âu Dương Tĩnh đã sớm có dự tính đi tham quan các nước láng giềng của Lan quốc rồi, nếu đã
tới đây, tất nhiên cũng muốn tìm hiểu, muốn hòa nhập, dù sao nàng không
biết mình có thể trở về hay không, chắc là không được, qua tai nạn xe cộ kia, đại khái thân thể cũng đã bị hoả táng. Nghĩ đến đây, Âu Dương Tĩnh có chút thương cảm.
"Tĩnh nhi, muội làm sao vậy?"
Âu
Dương An vẫn chú ý đến em gái, phát hiện trong mắt nàng xuất hiện nhiều
thương cảm khiến tâm hắn cũng nhịn không được đau, giống như, giống như
có người đang đánh vào đầu hắn.
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến một ít chuyện không vui thôi." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, cười thầm chính mình
quá mức bi thương. Hơn nữa đó cũng đã là chuyện đời trước.
Âu Dương An thấy thế, biết nàng không muốn nói, có điều lại nghiêm túc nhìn nàng đáp:
"Tĩnh nhi, sau này huynh sẽ bồi ở bên cạnh muội."
Đúng vậy, đây là một câu hứa hẹn, trong đoạn thời gian này, hắn đã quyết
định làm rõ cảm giác của mình đối với Tĩnh nhi. Tuy nàng vẫn dùng thân
thể của em gái, nhưng hắn không cách nào đem nàng trở thành em gái của
mình, mà là một nữ tử khác làm tim hắn đập thình thịch. Dù bọn họ không
thể kết hợp cùng một chỗ, nhưng hắn tình nguyện vĩnh viễn lấy thân phận
đại ca này bồi ở bên người nàng, bảo vệ nàng, quý trọng nàng. Cho đến
khi nàng tìm được hạnh phúc thuộc về mình . . . . . .
Âu Dương Tĩnh mỉm cười, gật đầu, đột nhiên lại toát ra một câu:
"Ca, huynh nói Vân Hạo Trần, Tống Tử Thư, Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử
Ly, trong bọn họ ai có thể mang lại hạnh phúc cho Diệp nhi tỷ tỷ?"