Ngự Tứ Lương Y

Chương 129: Chương 129: Ngoại Truyện – Bông Đào Đầu Tiên Của Bác Sĩ Tiêu




Editor: Vện

Ding một tiếng, cửa thang máy mở ra, đại sảnh bên ngoài trống vắng sáng sủa, tia nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất làm đại sảnh như được bao phủ trong ánh dương rực rỡ.

Trong ánh nắng ấm áp, một người đàn ông tuấn tú cao ráo đứng đó. Một tay cầm tệp hồ sơ, một tay đút vào túi áo. Áo blouse trắng thẳng thớm phẳng phiu như vẽ, mỗi đường nét đều được phác họa tỉ mỉ, thêm thắt tinh tế, tầm nhìn di chuyển từ áo blouse lên đến vầng trán thanh cao rũ xuống mấy sợi tóc đen nhánh.

“Học trò của tôi phải không” Người đàn ông kia mỉm cười với cậu, đưa tay ra, “Tôi tên Tiêu Ngự, là bác sĩ hướng dẫn của cậu trong hai năm tới.”

“Tiêu… Tiêu Ngự.” Cậu hồi hộp đẩy gọng kính, lẩm bẩm gọi.

Người đàn ông đó nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay thon dài ấm áp lướt qua lòng bàn tay, để lại một luồng điện truyền từ tay vào đến trái tim, khiến cậu không kiềm được mà khẽ run.

Nụ cười của Tiêu Ngự còn rực rỡ hơn cả ánh dương trong đại sảnh.

“Gọi tôi là thầy Tiêu được rồi.”

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của cậu và thầy hướng dẫn.

Cậu từng học rất nhiều thầy, cũng gọi tên rất nhiều người. Nhưng cái danh thầy trong lòng cậu lại nhất mực liên hệ đến người kia và ánh dương sáng ngời buổi xế trưa, khung cảnh đó đã khắc sâu vào ký ức.

Trong hai năm, thầy dốc sức truyền đạt tất cả kiến thức cho cậu.

Hai người cùng đứng bên bàn mổ, cậu từ vị trí kiến tập lên thành trợ thủ quan trọng nhất của thầy. Cậu tiếp cận từng bước một, hai người chỉ cần một ánh mắt là đủ để phối hợp hoàn mỹ không hề trúc trắc.

Cậu chìm đắm vào cảm giác thân thiết, mê muội thật sâu, không cách nào kiềm chế, cũng không muốn tỉnh lại.

Không có ca giải phẫu đêm, cậu liền viện cớ học tập mà dẫn thầy đến chỗ mình.

Lần nào cậu cũng được toại nguyện. Thầy quả thật là người đàn ông cực kỳ dịu dàng, chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của cậu.

Cậu cảm thấy hạnh phúc vì được thầy ưu ái.

Bọn họ nói chuyện trắng đêm. Cậu cố ý quấn lấy thầy, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, mãi đến lúc người kia không gượng nổi, bất chấp hình tượng nằm nhoài ra bàn mà ngủ.

Chỉ có lúc này, cậu mới có thể trắng trợn dùng ánh mắt vuốt ve gò má làm cậu ngày nhớ đêm mong, vầng trán thanh cao, chân mày tiêm tế, đôi tai xinh xắn, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt mê hoặc đang đóng chặt, và cả cánh môi hồng quyến rũ giấu trong khuỷu tay…

Cậu run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc tán loạn. Lòng bàn tay bị sợi tóc quét qua, cảm giác ngưa ngứa lập tức khiến cậu nổi lên phản ứng sinh lý.

Quả thực y như biến thái… Cậu rụt tay về, ngón tay bấu vào cái đầu tóc ổ quạ rối bù của mình, gọng kính nhựa dẻo ném lên bàn, cậu vùi mặt vào đầu gối.

Hai năm đó chính là khoảng thời gian cậu hạnh phúc nhất.

Cậu quyết định phải trở thành người ăn ý với thầy nhất, cậu là học trò giỏi nhất do một tay thầy dạy nên, sau này sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh thầy, trở thành phụ tá đắc lực của thầy. Đợi đến khi thầy rút lui khỏi ngành, cậu sẽ thay thế thầy, tiếp tục phát huy y thuật thầy đã chỉ dạy.

Mãi mãi không xa cách.

Cậu âm thầm đắc ý, nhưng đến lúc tên đó xuất hiện, bao nhiêu hy vọng đều lụi tắt.

Tất cả sự định vẫn còn chưa bén rễ nảy mầm đã héo úa.

Vẫn là cửa thang máy đối diện đại sảnh, thầy đứng bên ngoài chào đón học trò thứ hai.

Đó là một nam sinh cao to vô cùng đẹp trai, cao hơn thầy đến nửa cái đầu, ngang ngửa với cậu. Nhưng cậu có tật gù lưng, nhìn không có vẻ hiên ngang. Thầy đã nói rất nhiều lần nhưng vẫn không sửa được.

Tên mới đến này không giống những bác sĩ khác, ăn mặc không lôi thôi lếch thếch như cậu mà rất thời thượng, áo blouse chỉ khoác tạm bợ mà vẫn không có vẻ nhếch nhác, trái lại còn đẹp trai ngời ngời.

Vừa ra khỏi thang máy tên đó đã kéo tay thầy, không kiêng nể nhìn chằm chặp gương mặt mà chỉ có lúc thầy ngủ cậu mới dám ngắm.

“Bác sĩ Tiêu! Đúng là bác sĩ Tiêu hướng dẫn em hả! Thật không tin được! Vui chết đi thôi!” Nam sinh kia la hét ầm lên, rõ ràng giọng nói rất êm ái nhưng cậu lại thấy hết sức chói tai.

Thầy cười, “Tôi tạm thời hướng dẫn cậu trong hai năm. Gọi thầy Tiêu là được rồi.”

Thầy, từ nay về sau cậu không còn là người duy nhất gọi người kia là thầy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.