Editor: Vện
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự gặp lại Giản lục tiểu thư sau cái hôm xử án.
Nàng mặc váy dài xanh nhạt, đeo lụa trắng che mặt, không có gì khác biệt với lúc trước.
Nhưng Tiêu Ngự cảm giác được địch ý ác liệt phát ra từ nàng, cực kỳ lộ liễu, không hề che đậy.
Chó cùng rứt giậu. Tiêu Ngự đột nhiên nghĩ đến câu đó.
Mấy ngày trước, Hoàng đế tức giận vụ bạo loạn, định giáng tội xuống thủ
phạm là y quán Giản gia, không biết Vương phi làm thế nào thuyết phục
được Vương gia, khiến hắn đích thân tiến cung cầu xin Hoàng đế, dùng
danh nghĩa phủ Nguyên Vương bảo vệ y quán Giản gia.
Giản lục tiểu thư tránh được cơn thịnh nộ của Hoàng đế, nhưng không thể hồi phục quang cảnh ngày xưa nữa.
Bây giờ dân chúng chỉ cần nghe nhắc đến y quán Giản gia và Giản lục tiểu
thư lập tức lắc đầu khinh thường. Mua danh chuộc tiếng, tâm địa rắn rết, đây là nhận xét của mọi người về Giản lục tiểu thư. Đồng thời bách tính còn bàn tán về Quảng An đường, khen ngợi không thôi, rằng đó mới là
lương y đích thực, hành thiện vì dân.
Đối với Giản lục tiểu thư, chuyện này quả thật như cơn ác mộng chỉ muốn thức tỉnh ngay.
Bao nhiêu năm kinh doanh bị hủy hoại chỉ trong một ngày, thanh danh vang
lừng nay thành tiếng xấu không thể xóa nhòa, người dân thấy xe ngựa của
nàng không còn thân thiết chào hỏi mà phỉ nhổ khinh bỉ, còn chỉ trỏ sau
lưng…
Tất cả những thứ này đều tại người kia.
Giản lục tiểu thư chậm rãi bước qua cửa, đi dọc hành lang, nương theo lối mòn, từng bước đến trước mặt Tiêu Ngự.
Tầm mắt dưới lớp lụa sắc như dao, hung dữ nhìn chằm chặp người đứng trước sân.
Nhị Cửu che trước người Tiêu Ngự, sát ý bùng phát.
Giản lục tiểu thư dừng trước mặt Nhị Cửu, ngẩng đầu lên. Màn lụa trắng che
khuất được gương mặt, nhưng không che được cái nhìn khinh miệt nhìn
xuống từ trên cao.
“Nhị Cửu, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là con chó của phủ Nguyên Vương.” Giản lục tiểu thư nhẹ giọng nói, âm thanh lạnh lẽo.
Nhị Cửu xì một tiếng, định mở miệng lại bị Tiêu Ngự ngăn cản.
“Nhị Cửu, khỏi cần ngăn Giản lục tiểu thư.” Tiêu Ngự nói.
Giản lục tiểu thư ẩn núp lâu như vậy, bây giờ chắc đã muốn ngửa bài rồi.
Vừa khéo, hắn cũng muốn biết nữ tử ngày xưa kiêu ngạo cao quý đây định nói gì với hắn.
Làm như hắn không biết hỉ mạch dở khóc dở cười của hắn là tác phẩm của
nàng. Y quán Giản gia tồn tại trăm năm, tích lũy vô vàn kiến thức và
kinh nghiệm, lại bị Giản lục tiểu thư phá hủy thành thế này.
“Ta thật sự tiếc nuối cho các đời thần y Giản gia.” Tiêu Ngự nhìn Giản lục tiểu thư đến gần hắn, than thở.
Giản lục tiểu thư cười lạnh, ghé sát vào hắn, nói nhỏ, “Phượng đại phu cần
chi đóng kịch Ngươi cho là ngươi nắm chắc phần thắng hay sao Đừng vội
đắc ý, chưa đến cuối cùng, chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
Tiêu Ngự cười bất đắc dĩ, “Có cạnh tranh mới phân thắng bại. Ta chưa bao giờ xem ngươi như đối thủ, làm gì có thắng thua”
Giản lục tiểu thư siết chặt bàn tay, hồi lâu sau cười lạnh, “Hy vọng sau khi sự việc phơi bày, ngươi còn có thể nói được những lời này.”
Tiêu Ngự nói, “Ta biết thủ đoạn của ngươi.”
Giản lục tiểu thư ngẩng đầu không lên tiếng, hiển nhiên không định phủ nhận.
“Cứ như vậy có lẽ ta sẽ thân bại danh liệt, bất luận là Vương phủ hay
Phượng gia đều không có chỗ cho ta dung thân.” Tiêu Ngự nói, “Có lẽ ta
sẽ cùng đường mạt lộ, muốn sống sót cũng chỉ là hy vọng xa vời. Đó là
điều Giản lục tiểu thư muốn phải không”
“Ngươi nói sai rồi.” Giản lục tiểu thư nhếch môi, ghé vào tai Tiêu Ngự, nhẹ giọng nói, “Không
phải có lẽ, mà là chắc chắn. Ta sẽ nhìn tận mắt ngươi thân bại danh
liệt, nhìn ngươi lâm vào đường cùng, nhìn ngươi khổ sở giãy dụa cầu
sinh. Phượng đại phu, ngươi đừng oán trời trách đất, tất cả những thứ
này đều do ngươi tự chuốc lấy.”
“Ta tự chuốc lấy” Tiêu Ngự phì cười, “Xin Giản lục tiểu thư chỉ giáo, thế nào là ta tự chuốc lấy”
Giản lục tiểu thư hừ lạnh, “Phượng đại phu là người thông minh, hà tất phải
giả ngu Nếu ngươi thành thật sống ở Hoài Thiên, thành thật gả cho người
nên gả thì tốt biết bao nhiêu Ta cũng là người trọng nhân tài, nếu ngươi không cướp thứ thuộc về ta thì với y thuật của ngươi, có lẽ chúng ta đã thành bằng hữu tốt. Nhưng tại sao ngươi nhất định cứ ve vãn Tạ thế tử
Tại sao phải mơ ước thứ vốn không thuộc về ngươi Ngay cả Phùng đại phu
cũng bị ngươi lừa bịp, ngươi tính toán không chút sai sót, ta không thể
không bội phục. Hiện tại rơi xuống nông nỗi này, không phải ngươi gieo
gió gặt bão chứ là cái gì.”
Tiêu Ngự nhìn nàng một lát, thong thả lắc đầu.
“Giản lục tiểu thư, tự ngươi trăm phương nghìn kế tính toán lòng người, ngươi lợi dụng tất cả cũng vì muốn thâu tóm nhân tâm. Tạ thế tử không phải
ngươi, Phùng đại phu cũng không phải ngươi, không ai có nghĩa vụ phải
đối xử tốt với ngươi. Ngươi mất đi ưu ái của họ cũng vì ngươi xem người
khác như kẻ ngốc, giờ ngươi quay sang oán hận ta, quả thật không có đạo
lý.”
Hắn thở hắt ra, lùi về sau một bước, “Ta với ngươi không có
gì để nói hết. Giản lục tiểu thư, ta chưa từng gặp ai ích kỷ tư lợi như
ngươi. Ta chỉ có một câu tặng ngươi, ác giả ác báo, ngươi tự giải quyết
cho tốt đi.”
“Ngươi có tư cách gì nói ta như vậy!” Giản lục tiểu
thư tức tối, nhưng Tiêu Ngự đã lùi ra xa. Nàng không dám công khai nói
trước mặt mọi người, mà Tiêu Ngự hiển nhiên không muốn nghe nàng nói
tiếp.
Nhị Cửu lập tức chắn trước người Tiêu Ngự, lạnh lùng nói,
“Giản lục tiểu thư, mời ngươi lập tức rời khỏi Quảng An đường, bằng
không sẽ là tội tự ý xông vào nhà dân, ngươi tự biết hậu quả.”
Giản lục tiểu thư cười lạnh, lập tức quay đầu ra cửa.
Tiêu Ngự và Nhị Cửu nghi hoặc nhìn nhau, thấy nàng ra cửa nghênh đón một phu nhân thanh lãnh cao ngạo được nhũ mẫu nha hoàn rào quanh. Tướng mạo
người kia đẹp như tiên nữ giáng trần, dễ dàng khiến người ta quên mất
tuổi của nàng.
Tiêu Ngự nhìn gương mặt với những đường nét quen
thuộc, ngẩn người một lúc mới phản ứng được, đây chắc là Nguyên Vương
phi trong truyền thuyết.
Hắn đã gặp Vương gia, đó cũng là nam
nhân vô cùng anh tuấn. Tướng mạo của Tạ Cảnh Tu đều được di truyền ưu
điểm của Vương gia và Vương phi, có thể nói là hậu sinh khả úy, bởi vậy
Tiêu Ngự có thể xác định Vương phi chắc chắn là mẹ ruột của Tạ Cảnh Tu.
Thì ra Tạ thế tử không phải bị lượm ở đầu đường xó chợ về, Tiêu Ngự thấy
chuyện này quá ly kỳ. Thái độ của Vương phi với Tạ Cảnh Tu khiến hắn
không ít lần nghi ngờ Tạ Cảnh Tu căn bản không phải con ruột của nàng,
mà Giản lục tiểu thư mới là con nàng sinh ra.
Lúc này Vương phi tiên nữ lạnh lùng uy nghi kia được Giản lục tiểu thư đỡ lấy nghiêm trang bước đến.
“Phượng Chiếu Ngọc, nghe nói mấy ngày nay ngươi lao lực đến nỗi sinh bệnh, ta
đặc biệt mời Chu thái y am hiển chẩn mạch nhất trong cung đến khám cho
ngươi.” Vương phi lạnh lùng nói, “Mời Chu thái y đến chẩn đoán.”
Tiêu Ngự chán ngán lắc đầu. Vị Vương phi đây quá vội vàng đối phó hắn, ngay cả ngụy trang cũng lười.
“Sư phụ ta không có bệnh gì hết!” Lục Dung Dung bị chặn một bên giận dữ
quát, “Quảng An đường chúng ta trong ngoài đều có đại phu, cần gì ngươi
đi mời Thái y hả!”
Bách Linh và Lục Dung Dung gào la, Tiêu Ngự để Nhị Cửu qua khuyên can các nàng, tự tiến lên hành lễ với Vương phi,
cười nói, “Đa tạ Vương phi quan tâm. Cơ thể ta rất khỏe, không cần làm
phiền Chu thái y.”
Vương phi căn bản không để ý hắn, quay đầu nhìn Chu thái y, “Chu thái y, ngươi còn không mau qua bắt mạch cho Thế tử phi”
Chu thái y vuốt mồ hôi trên trán, khó xử bước qua.
Vốn tưởng chỉ là một chuyến khám bệnh tại nhà bình thường, chẳng biết tại sao lại bị cuốn vào vòng đấu nội bộ thế gia đại tộc.
Sao ông lại không hiểu tình hình, rõ ràng Vương phi muốn mượn tay ông làm tình làm tội Thế tử phi.
Chu thái y đến trước mặt Tiêu Ngự, lúng túng nói, “Thế tử phi, ngươi xem…”
Tiêu Ngự bỏ qua ông, nhìn Vương phi, nói, “Vương phi, ngươi muốn mọi chuyện
phải theo ý ngươi mà nhất định làm vậy sao Nếu ngươi thay đổi chủ ý, nên giải quyết chuyện này một cách kín đáo. Hãy suy nghĩ cho Tạ thế tử chút đi.”
Cưới một thê tử “hồng hạnh xuất tường”, với Tạ thế tử, chuyện này không phải điều đáng rêu rao.
Nếu Vương phi cân nhắc đến Tạ Cảnh Tu, nàng sẽ không cố tình làm lớn
chuyện, nhưng nàng chỉ muốn diệt trừ hắn để dọn đường cho Giản lục tiểu
thư.
Vương phi thờ ơ với hắn, chỉ lạnh lùng nói, “Chu thái y, thân thể Thế tử phi quan trọng, mời qua bắt mạch cho Thế tử phi.”
Tiêu Ngự thở dài, chỉ thấy ngán ngẩm thay Tạ Cảnh Tu.
Hắn kéo ống tay áo, đưa cổ tay ra trước mặt Chu thái y đang khó xử.
“Mời Chu thái y.”
“Xin đắc tội.” Chu thái y khom lưng lấy cái khăn mỏng trong hòm thuốc phủ lên cổ tay Tiêu Ngự, ấn ngón tay lên xem mạch.
Chỉ trong chốc lát, mặt Chu thái y lộ vẻ cả kinh, trợn to mắt nhìn Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cười cợt, rút tay về, “Chu thái y cứ nói theo thực tế.”
Thái y không dễ làm, thường bị tai bay vạ gió, hà tất phải liên lụy Chu thái y bị kẹp giữa thế khó xử.
“Thế tử phi, đây không phải chuyện nhỏ…” Chu thái y nóng ruột nói nhỏ, dường như muốn nhắc nhở hắn.
Bọn họ từng trị thương cho Lâm tướng quân, Chu thái y thật lòng khâm phục
tài năng của Tiêu Ngự, cũng khâm phục y đức của hắn. Biết rõ một Thái y
nhỏ nhoi không thể đắc tội phủ Nguyên Vương nhưng vẫn không kiềm lòng
được mà hướng về Tiêu Ngự.
“Không sao, ngươi cứ nói thẳng đi.” Tiêu Ngự cười nói.
Vương phi phía sau lạnh lùng chất vấn, “Chu thái y, rốt cuộc thân thể Thế tử phi thế nào”
Chu thái y hết cách, đành quay lại chỗ Vương phi, nhỏ giọng nói, “Bẩm Vương phi…”
“Chu thái y, ban ngày ban mặt, có gì mà không thể nói quang minh chính đại” Vương phi cao giọng.
Chu thái y sững người, lòng không khỏi sinh oán giận với Vương phi chỉ biết gây sự.
Tần lão đại phu và Tần Cánh còn lo lắng gấp bội. Y quán không phải nơi kín
cổng cao tường, tiền viện hậu viện đều có người ở, chỉ cách một bức
tường. Rõ ràng Vương phi muốn Thế tử phi thân bại danh liệt trước mặt
mọi người!
Nhị Cửu lại đăm chiêu nhìn Tiêu Ngự, cuối cùng ngăn cản hai người định lên giải vây cho hắn.
Nhị Cửu cảm thấy trong lòng Phượng đại phu đã có chủ ý.
Chu thái y thấy Tiêu Ngự gật đầu cười với ông, không còn cách nào, chỉ có thể ho một tiếng, nói, “Thế tử phi… có hỉ mạch.”
Sắc mặt Tần Cánh và Tần lão đại phu tuyệt vọng não nề, Bách Linh và Lục
Dung Dung cũng yên lặng, không náo loạn nữa. Loại chuyện không thể tưởng tượng lúc này không thể che giấu được nữa.
Gương mặt mỹ lệ của Vương phi nhếch nụ cười trào phúng.
“Đó là chuyện vui, Thế tử rời kinh gần ba tháng, cũng sắp về đến nơi, nếu
biết tin này chắc chắn rất vui mừng. Thế tử phi có thai mấy tháng rồi”
Tim Chu thái y đập như trống trận, khom người nói, “Bẩm Vương phi, Thế tử phi mang thai… chừng hơn một tháng.”
Toàn sân im phăng phắc.
Tiêu Ngự có thể thấy rõ hai đôi mắt tràn đầy mỉa mai của Vương phi và Giản lục tiểu thư.
Hắn cũng thật không ngờ, thành thân với Tạ Cảnh Tu lại mời gọi hai kẻ thù khắc cốt ghi tâm thế này.
Thật sự… làm người ta chết tâm.
“Phượng Chiếu Ngọc, ngươi mấy đêm không hồi phủ, ai cũng tưởng ngươi bôn ba vì
Quảng An đường, lại không ngờ ngươi dám làm ra chuyện đồi bại như vậy!
Ngươi còn gì để nói” Vương phi lạnh lùng nói.
Tiêu Ngự cười nói, “Ta không có gì để nói hết.”
Giản lục tiểu thư đỡ tay Vương phi đột nhiên căng thẳng.
Người đã cướp đoạt tất cả của nàng giờ sắp bị thân bại danh liệt muôn người
phỉ nhổ. Thắng lợi dễ dàng như vậy, Giản lục tiểu thư có chút không dám
tin.
Vương phi tươi cười vỗ tay nàng.
“Nhu Nhi, ngươi thấy không, thứ vốn là của ngươi cuối cùng sẽ thuộc về ngươi.” Vương phi dịu giọng nói.
Giản lục tiểu thư khẽ gật đầu, đứng thẳng người nhìn phía trước.
Vương phi cười lạnh, “Phượng Chiếu Ngọc, ngươi không tuân thủ nữ tắc, không
biết xấu hổ, sao có thể đảm nhiệm vị trí con dâu trưởng của phủ Nguyên
Vương”
Tiêu Ngự chỉ cười, “Vương phi nói phải. Vậy ngươi đến xin Tông Nhân phủ xóa tên ta khỏi phủ Nguyên Vương đi.”
Vương phi ngẩn người, dường như không tin Phượng Chiếu Ngọc xảo quyệt vô sỉ lại dễ dàng đáp ứng tâm nguyện của nàng như vậy.
“Chẳng phải muốn ly hôn à” Tiêu Ngự nói, “Cần ta ra mặt không Chi bằng cùng
đến Tông Nhân phủ, giải quyết tất cả ngay trong hôm nay. Sau này Vương
phi và Giản lục tiểu thư đừng có đến làm phiền ta nữa.”
Hắn dứt
khoát buông bỏ địa vị Thế tử phi, những thị vệ Tạ Cảnh Tu để lại cho hắn sẽ không gặp rắc rối, Vương phi và Giản lục tiểu thư lại không dám tin, sợ hắn có quỷ kế gì khác.
Tiêu Ngự ra đến cửa, thấy hai nàng vẫn lần khần ở đó, không khỏi chế nhạo, “Các ngươi cứ việc suy bụng ta ra
bụng người. Địa vị Thế tử phi ta chẳng quan tâm, các ngươi muốn thì cứ
lấy. Nhưng về sau mà còn dám đến gây phiền phức cho ta thì đừng trách ta không nể mặt.”
“Khẩu khí thật lớn, cắt đứt với Vương phủ rồi thì ngươi là đinh gì chứ” Vương phi châm chọc.
Tiêu Ngự không kiên nhẫn lườm nàng, đột nhiên nhếch khóe môi, cười nói, “Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.”
Vương phi bị ánh mắt đó dọa sợ đến cứng người. Đúng rồi, sao nàng lại quên
mất, bây giờ Quảng An đường đâu còn như xưa, nhận chữa trị từ quan lớn
quý nhân đến thường dân bách tính, lúc này Lâm tướng quân còn đang nằm
trên giường y quán mà.
Hắn thật sự có thể đối đầu với Vương phi.
Tiêu Ngự quét mắt qua Vương phi và Giản lục tiểu thư, “Đi, đến Tông Nhân
phủ. Đừng có náo loạn ở Quảng An đường.” Nói rồi xoay người ra cửa, lại
cất giọng, “Nhị Cửu, sắp xếp thị vệ canh gác Quảng An đường, ngươi theo
ta đến Tông Nhân phủ.”
“Vâng, vâng!” Nhị Cửu vội đáp, thị vệ trưởng xưa nay lãnh tĩnh ổn trọng lúc này lại luống cuống tay chân.
Không ai biết giờ phút này trong lòng hắn đang dâng trào nhiệt huyết cỡ nào,
hừng hực đến mức hắn không cách nào giữ bình tĩnh, hừng hực đến mức làm
hắn thấy… phấn khởi.
Phượng đại phu muốn ly hôn với Thế tử rồi…
Nhị Cửu không cách nào ngăn được dòng suy nghĩ này. Dường như bức tường
sừng sững hắn không thể vượt qua bắt đầu xuất hiện vết nứt, chỉ chờ đến
khoảnh khắc này là chực sụp đổ.
Tiêu Ngự sải bước ra ngoài, Nhị Cửu nhanh chân chạy theo.
Vương phi và Giản lục tiểu thư dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, dẫn một bầy nha hoàn nhũ mẫu rầm rộ ra theo.
Tiêu Ngự vừa bước một bước ra khỏi cửa Quảng An đường đã bị cảnh tượng bên
ngoài làm cho khiếp sợ, đứng sững tại chỗ, không dám tin mở to mắt nhìn.
Nhị Cửu phía sau thậm chí còn cứng đờ hơn hắn, Vương phi và Giản lục tiểu thư gần như hét thành tiếng.
Vốn tưởng bên ngoài chỉ có người đi đường tò mò vây quanh, giống như lần trước thiết lập công đường tra án vậy.
Lúc này bên ngoài cũng bao vây đầy người, nhưng không có ai là bách tính
bình thường. Phóng mắt nhìn chỉ thấy đông đúc thị vệ áo gấm dũng mãnh,
dàn trận thành hình cánh quạt cách cửa hai mươi bước.
Mà người dẫn đầu đội ngũ cách hắn chỉ có mấy bước, là một nam nhân cao lớn.
Tạ Cảnh Tu đã trở về.
Tiêu Ngự nhất thời ngây ngẩn, lại bị hai con mắt lạnh như băng kia bắn cho phục hồi tinh thần.
Ánh mắt đó, hắn chỉ thấy ở lần đầu gặp mặt Tạ Cảnh Tu. Lúc này, lạnh lẽo trong mắt so với lúc đó chỉ có hơn chứ không kém.
Tạ thế tử tức giận rồi… Tiêu Ngự lập tức cảm nhận được, hơn nữa giận còn không nhỏ…
Tạ Cảnh Tu chỉ nhìn hắn một cái rồi quét qua ba người phía sau.
Nhị Cửu cảm thấy ánh mắt kia y hệt đao kiếm chân thật bao vây hắn từ đầu
đến chân, làm hắn ngay cả cử động cũng không dám. Mồ hôi tuôn xuống từ
trán, hắn thậm chí không dám đưa tay lau.
Ánh mắt Thế tử như có
thể xuyên thủng da thịt, xuyên thủng gân cốt, xuyên thủng dục vọng và
niềm vui sướng ngầm ẩn giấu nơi đáy lòng hắn, tất cả đều không thể che
giấu.